Đỉnh Kim Phong nằm ở chỗ cao nhất của góc đông Vô Tướng thần sơn, nơi này

đã bố trí một pháp đàn cỡ lớn.

Hai vị thái thượng trưởng lão là Mạch Đan Thư và Trầm Nguyên đã ngồi chờ ở

đây.

Bên cạnh còn có 49 vị thuật sư, tất cả đều ngồi xếp bằng quanh pháp đàn.

Sở Hi Thanh đi đến bên dưới pháp đàn, thi lễ với hai vị thái thượng trưởng lão

trên pháp đàn.

Trên mặt hắn còn ngậm lấy nụ cười khổ: “Hai vị tổ sư, thật ra không cần phải

như vậy. Vì đệ tử mà hưng sư động chúng, tiêu hao nguyên khi của hai vị, lại

hao tổn nhiều nhân lực và vật lực như vậy, thật sự là không đáng.”

Hai vị này muốn mượn Lượng Thiên Kiếm, và trận pháp và lực lượng của rất

nhiều thuật sư, mạnh mẽ kéo thời gian một ngày thành năm ngày.

Lượng Thiên Kiếm có thể đo đạc tất cả mọi thứ, nhưng đo đạc thời gian lại

chính là một loại khó khăn và cực khổ nhất.

“Đừng nói nhảm!” Trầm Nguyên bật cười một tiếng: “Đánh nhanh thắng nhanh

đi! Mà có gì không đáng? Ngươi bây giờ chính là thần vật trấn tông của tông

môn, tu vị càng cao càng tốt. Để ngươi tu hành từng bước một, vậy phải chờ

đến khi nào?”

Sở Hi Thanh mới vào tứ phẩm thượng, nếu như tu hành bình thường, dù có dan

được đỉnh cấp nhất phụ trợ, thì cũng phải mất nửa năm là ít nhất, thậm chí là

hơn bảy tháng, khi đó mới có thể đột phá tam phẩm.

“Đúng như Trầm Nguyên nói!” Mạch Đan Thư cũng nở nụ cười: “Hi Thanh,

ngươi cũng biết nguyên do Thái Vi Viên diệt vong rồi đấy, Vô Tướng thần tông

nhất định phải cân nhắc đến chiều hướng xấu nhất, không thể hi vọng đám thần

linh kia hạ thủ lưu tình với chúng ta.”

“Vì vậy nên tu vị của ngươi càng cao càng tốt, vì vậy Hi Thanh ngươi không

cần từ chối. Võ ý và võ đạo của ngươi đã vượt xa cảnh giới tu vị rồi, ‘nghi thức’

cũng đã hoàn thành xong rồi, chỉ còn thiếu thời gian tích trữ chân nguyên thôi.”

“Ta và Trầm Nguyên vừa hay có thể giúp ngươi ở phương diện này, há có thể

quan tâm đến chút nguyên khí hao tổn? Thừa dịp cuộc chiến Nghiêm Châu này,

ngươi cần tọa trấn ở Vô Tướng thần sơn, chúng ta sẽ cố gắng rút ngắn thời gian

tích trữ chân nguyên của ngươi còn hai tháng.”

Mạch Đan Thư vừa cười vừa chỉ đám thuật sư ở bên ngoài: “Bọn họ đều là

người xung phong nhận việc, muốn hỗ trợ ngươi một chút. Ngươi tìm được

truyền thừa pháp thuật của Thái Vi Viên cho Thuật Sư viện bọn họ, còn cả thần

khí chí cao của thuật sư là ‘Vạn Pháp nguyên giới’ nữa, bọn họ cực kỳ cảm kích

ngươi.”

Những thuật sư kia đều đang ngồi xếp bằng trên đất, không tiện thi lễ.

Bọn họ đều ôm quyền về phía Sở Hi Thanh: “Sở sư đệ không cần từ chối, phụ

trợ sư đệ tu luyện, chúng ta cam tâm tình nguyện.”

Sở Hi Thanh lại cười khổ, hắn cũng không nói nhiều nữa, liền thi lễ với tất cả

thuật sư ở đây, sau đó ngự không bước lên pháp đàn: “Như vậy sư đệ cung kính

không bằng tuân lệnh.”

Mà khi Sở Hi Thanh bước vào pháp đàn trên đỉnh Kim Phong, Tần Tịch Nhan

cũng đã trở về nơi ở tại Đệ Tử Cư.

Nàng đã không thuê nổi tòa viện kia nữa, vì tiết kiệm tiền bạch, nàng không thể

không đổi một căn phòng nhỏ bé ở trên núi.

Điều trào phúng nhất là, cái gian phòng không đến một trượng này, lại chính là

nơi an thân duy nhất của nàng trên thế gian này.

Ngoài nơi này ra, không có một chỗ nào có thể khiến nàng cảm thấy an toàn.

Sau khi Tần Tịch Nhan tiến vào trong phòng, liền ngã ngồi xuống đất, ngơ ngơ

ngác ngác đến xuất thần.

Một lúc sau, nàng phát ra một tiếng cười tự giễu.

Người đang làm, trời đang nhìn sao?

Vấn đề là nàng phải làm gì mới có thể làm cho tỷ tỷ nhìn thấy?

Tần Tịch Nhan miễn cưỡng điều chỉnh tâm tình, lấy một đống ngọc thạch màu

xanh lam ra, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí mà đánh bóng.

Đây là công việc nàng nhận từ Thiên Khí viện, đánh bóng khí phôi cho Khí sư.

Dưới hoàn cảnh không thể ra ngoài, đây chính là thu nhập duy nhất của nàng.

Chỉ là Tần Tịch Nhan vừa mới bắt đầu, bỗng nhiên có một đạo tin phù bay đến

bên ngoài cửa sổ

Tần Tịch Nhan nhìn tin phù kia một chút, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Nàng không động đậy, không những không lấy tin phù, trái lại còn vung tay lên,

đóng tất cả cửa sổ lại.

Tin phù bay một lát, không tìm được lối vào, dứt khoát bốc cháy ở ngoài cửa sổ,

sau đó hóa thành một bóng người to bằng đầu ngón tay.

Tần Tịch Nhan nhận ra người này.

Đó chính là Tần Phụng Tiên, dù người này hóa thành tro thì nàng cũng nhận ra.

Ba năm trước, chính là do người này đầu độc, dùng lời nói để dụ dỗ và dẫn phát

tâm tư âm u nhất trong đáy lòng của nàng, từ đó mới phạm phải sai lầm lớn.

Tần Tịch Nhan lại âm thầm hoảng sợ.

Theo lý thuyết, tin phù này là không thể tiến vào Vô Tướng thần sơn.

Tất cả tin phù ra vào núi, đều sẽ bị Tuần Sơn viện chặn lại và kiểm tra.

Điều này chứng tỏ trong Vô Tướng thần sơn có quân cờ của Tần Phụng Tiên.

Triều đình cũng đã thẩm thấu rất sâu.

“Nhan, vì sao không nhận tin phù?”

Giọng điệu Tần Phụng Tiên hơi khó hiểu: “Thời gian gần đây, ngươi vẫn luôn

trốn trong Vô Tướng thần tông không ra ngoài là vì sao? Chẳng lẽ đang tránh

lão phu?”

Tần Tịch Nhan yên lặng, không nói một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play