“Tạo phản?”

Sở Hi Thanh cười to, giọng nói đầy vẻ khinh thường: “Không phải Đô chỉ huy

sứ đã nói ta bảo Tiễn Tiễn vào hoàng cung ám sát thiên tử sao? Cũng là ta bảo

nàng ruồng bỏ thái sư? Vậy tại sao còn muốn hỏi ta có tạo phản hay không?”

Hắn nói xong thì lại nhìn Kế Tiễn Tiễn ở sau lưng: “Thật ra ta đã đến từ lâu rồi,

vẫn luôn quan sát ở bên trên. Ta cần chuẩn bị một chút, để Tiễn Tiễn ngươi chịu

khổ rồi.”

Dục Nhật thần chu của hắn chắc chắn là không chậm hơn Tần Tịch Nhan được.

Nhưng mà La Hán Tông cần thời gian bày trận, Lục Loạn Ly cũng cần thời gian

triệu hoán kiếm khôi, người nào đó chạy đến cũng cần thời gian.

Chỉ cần Kế Tiễn Tiễn không nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng không vội

vàng hiện thân.

Kế Tiễn Tiễn nhìn nụ cười sáng ngời của Sở Hi Thanh, trái tim hơi run lên.

Chẳng biết vì sao, hôm nay nhìn Sở Hi Thanh lại có cảm giác hoàn toàn khác

biệt.

Bóng dáng cao to đơn bạc đứng ở trước mặt nàng, lại đáng tin cậy giống như

núi cao, giống như cột chống trời che ở trước mặt nàng, làm cho nàng cảm thấy

cực kỳ an toàn.

Trên mặt nàng nổi lên một vệt đỏ ửng, có chút hoảng loạn mà lắc đầu: “Không

khổ! Là Tiễn Tiễn tùy hứng làm bậy, làm việc không cẩn thận, liên lụy đến chủ

thượng.”

Kế Tiễn Tiễn nói được một nửa, sắc mặt chợt tái nhợt.

Lúc trước nàng không nghĩ tới, bây giờ lại áy náy không thôi.

Lần này, quả thật là nàng đã liên lụy Sở Hi Thanh.

Nàng bây giờ là khâm phạm của triều đình, là khâm phạm bắn thiên tử tận 15

mũi tên, đứng hạng 1 trên Hắc Bảng!

Chủ thượng ra tay che chở nàng, không thể nghi ngờ là đối đầu với triều đình.

Sở Hi Thanh thấy buồn cười: “Ha ha! Triều đình muốn diệt trừ ta không phải

một hai ngày.”

Khi hắn quay đầu nhìn Tiếu Hồng Trần, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Cút về đi, nói

cho Huyền Hữu Đường biết, Kế Tiễn Tiễn là ta bảo vệ.”

Hắn nói xong thì mới nhớ ở đây còn có một người nữa.

“… A, còn có Tần Tịch Nhan Tần sư tỷ, các ngươi vây giết đệ tử Vô Tướng

thần tông ta là muốn làm gì? Triều đình cần cho tông ta một câu trả lời.”

“To gan! Ngươi lại dám gọi thẳng tục danh của thiên tử?”

Ngoài năm mươi trượng, sắc mặt Bộ Siêu Vũ khó coi đến cực điểm.

Huyền Hữu Đường trong miệng Sở Hi Thanh, chính là tục danh của Kiến

Nguyên đế.

Bộ Siêu Vũ hô hấp thật sâu, lửa giận tràn ngập lồng ngực: “Quý Thiên Thiên và

Tần Tịch Nhan đều là khâm phạm của triều đình, kẻ trước bắn thiên tử bị

thương, kẻ sau kháng chỉ, chỉ trích triều đình, đều là tội ác tày trời! Ngươi dám

che chở các nàng, là muốn tạo phản sao?”

Nhưng khi Bộ Siêu Vũ dùng võ ý khóa chặt Sở Hi Thanh, vô số kiếm quang

như sao băng rơi rụng xuống từ bầu trời.

Ánh mắt Bộ Siêu Vũ đọng lại, không thể không đổi vị trí, né tránh mưa kiếm

như mưa sao băng kia.

Tần Thắng ở bên cạnh hắn cũng bắt đầu né tránh.

Bọn họ vừa né tránh vừa dùng thần niệm tìm kiếm, ý đồ tím kiếm thuật sư thi

triển Tinh la Vạn Kiếm.

Môn pháp thuật này được đại trận gia trì, đã đạt đến cấp độ Siêu Phẩm.

Uy lực của mỗi một kiếm, gần như ngang ngửa với một đòn của võ tu Siêu

Phẩm.

Trong thiên hạ này, chỉ có Tinh Thần Đại Pháp Sư - La Hán Tông là có thể thi

triển pháp thuật này.

Sở Hi Thanh thấy buồn cười, giọng điệu lạnh nhạt hờ hững: “Kháng chỉ không

tuân, chỉ trích triều đình? Đây là tội danh gì? Thiên hạ này, lục đại thần tông,

năm đại ma môn, có kẻ nào là để chiếu lệnh vào mặt? Sao không thấy triều đình

nói bọn họ kháng chỉ không tuân? Người chỉ trích hoàng đế rất nhiều, hôn quân

vô đạo, không cho người ta nói sao?”

“Dám dùng tội danh như vậy để bắt giết đệ tử Vô Tướng thần tông ta, các ngươi

thật là to gan, tưởng rằng Vô Tướng thần tông ta dễ bắt nạt sao?”

Hắn phất tay áo một cái, phóng Dục Nhật thần chu ra: “Ta mang người đi, các

ngươi có thể nói cho Huyền Hữu Đường biết, tông chủ nhà ta sẽ đến nói chuyện

với hắn về việc này. Nếu không có có một câu trả lời thỏa đáng, thề không bỏ

qua.”

Theo tiếng nói của hắn, Dục Nhật thần chu đón gió liền hóa to, lập tức biến

thành phi chu năm trượng, trôi nổi ở không trung.

Hai tay Tiếu Hồng Trần nắm chặt cán kiếm, thân thể lại hơi run rẩy.

Sở Hi Thanh này… quả thực là không để triều đình vào mắt, coi trời bằng vung!

Hắn lại dám hung hăng bá đạo đến mức này!

Chu Minh Nguyệt đứng ở một bên khác, hắn không bị mưa kiếm lan đến, nhưng

gương mặt trắng nõn cũng đã âm trầm như nước.

Chu Minh Nguyệt lại là người lý trí, biết hậu quả khi ra tay với Sở Hi Thanh,

hắn vỗ cố gắng lý luận: “Đao Quân cũng là Vạn hộ Cẩm y vệ của triều ta, há có

thể biết pháp lại phạm pháp? Tần Tịch Nhan kia thì cũng thôi, nhưng Quý Thiên

Thiên phía sau ngươi không chỉ cấu kết với di đảng Lệ thái tử, cướp bóc thiên

lao, còn bắn thiên tử bị thương, tàn sát vô số tướng sĩ Cẩm y vệ và đại nội Trực

điện giám, có thể nói là tội ác tày trời, tội ác tày trời!”

“Nếu triều đình không giết kẻ này để cảnh cáo thiên hạ, vậy uy nghiêm của

thiên tử đâu? Luật phát của triều đình ở đâu? Nếu ngươi muốn che chở cho

nàng, vậy ngươi chính là phản tặc, là kẻ tội ác tày trời, là địch với toàn bộ Đại

Ninh! Xin mời Đao Quân cân nhắc!"

“Buồn cười!”

Sở Hi Thanh trào phúng: “Kế Tiễn Tiễn chín là con cháu của Thần Tâm Cơ thị.

Chuyện của nàng, ta cũng nghe qua một chút. Huyền Hữu Đường vong ân phụ

nghĩa, vô tội mà tru, giết cả nhà nhà nàng, còn không cho người khác báo thù

sao? Mười lăm mũi tên là còn nhẹ đấy.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play