Giọng nói của Tiếu Hồng Trần lạnh lẽo: “Ta cũng lười nghe, ngươi không phải

đối thủ của ta, bó tay chịu trói đi! Chuyện của ngươi, ta đã gửi tin báo cho thái

sư biết, không lâu sau hắn sẽ chạy về đây, có lẽ có thể tranh thủ một đường sinh

cơ cho ngươi.”

Kế Tiễn Tiễn híp mắt lại: “Vậy thì chưa chắc.”

Ầm!

Nàng còn chưa nói xong, ánh kiếm màu đỏ kia đã chém đến trước mặt nàng lần

nữa.

Kế Tiễn Tiễn toàn lực phòng ngự, nhưng mà màn đao của nàng lại yếu kém như

tờ giấy, bị Tiếu Hồng Trần xé rách dễ dàng.

Đúng lúc này, Kế Tiễn Tiễn bắt đầu lấy công làm thủ.

Song đao của nàng chém chém, lực lượng thời gian và không gian giao thoa, tựa

như muốn chém toàn bộ không gian trước mặt nàng thành hai nửa.

Có điều, thân thể của Kế Tiễn Tiễn lại bị đánh bay như một cái bao tải rách.

Bờ vai của nàng phun máu, suýt nữa thì bị một kiếm của Tiếu Hồng Trần chém

mất cánh tay.

Nhưng miệng vết thương cũng sâu đến năm tấc, mạnh mẽ chém đứt xương vai

của Kế Tiễn Tiễn.

Tiếu Hồng Trần thì đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn vết thương trước ngực

mình.

Vết thương này không sâu, chỉ sâu và mảnh bằng đầu móng tay, nhưng lại dài

đến vài thước, còn có rất nhiều máu đang rỉ ra.

“Tử Sinh Hữu Mệnh!’

Tiếu Hồng Trần nhìn Kế Tiễn Tiễn với vẻ giật mình kinh hãi: “Thế mà ngươi lại

luyện được thức Thần chiêu này rồi?”

Đây là thần chiêu trong Đại Nghệ Vô Hình Tiễn, là tiễn pháp mà Đại Nghệ bắn

giết Cửu Nhật.

Nếu như không phải một đao này của Kế Tiễn Tiễn vẫn kém một chút, không

thể dung hợp hoàn mỹ tiễn pháp vào trong đao, hắn chắc chắn sẽ bị trọng

thương.

“Đáng tiếc, chỉ tiếc ta tỉnh ngộ quá muộn.” Kế Tiễn Tiễn dùng đao để chống đỡ,

giãy dụa đứng lên: “Nếu như có thể nhớ lại sớm một chút… Không! Nếu như

có thể đi theo chủ thượng sớm một chút, có thể nhìn thấu bộ mặt thật của các

ngươi sớm một chút, thì ta đã luyện xong thức thần chiêu này từ lâu rồi.”

Lửa giận trong lòng Tiếu Hồng Trần lại dâng trào, cổ hắn nổi đầy gân xanh,

mười ngón tay đều cắm vào trong da thịt.

Chủ thượng! Chủ thượng! Chủ thượng!

Trong mắt nữ nhân này chỉ có chủ thượng của nàng, chỉ có tên con hoang Sở Hi

Thanh kia!

“Đúng thế, tỉnh ngộ sớm một chút, nhớ lại sớm một chút, vậy thì ngươi cũng đã

chết từ sớm. Thiên Thiên, ngươi rõ ràng là tiền đồ vô lượng, ngoan ngoãn làm

Vạn hộ Cẩm y vệ của ngươi, hiệu lực cho triều đình, cho bệ hạ, chẳng lẽ không

được sao? Bây giờ lại đi đến bước đường cùng. Đến bây giờ, ngươi đã không

thể không chết…”

Lúc này, sắc mặt Tiếu Hồng Trần lại hơi thay đổi.

Kế Tiễn Tiễn cũng có cảm ứng, nàng kinh ngạc nhìn lên trên, sau đó liền nở nụ

cười xinh đẹp.

“Ta nói, chưa chắc…”

Chủ thượng của nàng, đến rồi!

Trong khoảnh khắc này, bóng người Tiếu Hồng Trần đã lóe lên, lao đến trước

người Kế Tiễn Tiễn.

Hắn nhất định phải bắt Kế Tiễn Tiễn trước khi người kia đến.

Tiếu Hồng Trần đã hối hận, không nên nói nhảm với Kế Tiễn Tiễn nhiều như

vậy mới đúng.

Nhưng đúng lúc này, một ánh đao màu đỏ thắm đã xuất hiện ở trước người Kế

Tiễn Tiễn.

Cheng! Ầm!

Theo cương lực nổ tung, Tiếu Hồng Trần bị lực lượng của mình phản xạ lại,

trượt lùi ra ngoài hai mươi trượng.

Ngay sau đó, một bóng người hạ xuống, đứng ở trước người Kế Tiễn Tiễn.

Đó là một thiếu niên mặc trang phục màu tím, đỉnh đầu có một cái mũ kỳ quái,

ngũ quan tuấn tú, mắt phượng hẹp dài.

Trong tay hắn là một trường đao hai màu xích kim (đỏ vàng), quanh người có

mười hai Ứng long màu vàng óng vờn quanh, kim quang huy hoàng, khí thế bá

đạo.

Sau lưng thiếu niên là một cự thú Nhai Tí đầu rồng thân sài, miệng ngậm chiến

đao.

Theo con cự thú này rống lên một tiếng, tất cả mũi tên bắn về phía Kế Tiễn Tiễn

đều bị phản xạ trở về, làm cho không trung tràn đầy tiếng kêu rên.

“Ta vừa mới nghe được, là ngươi nói thuộc hạ của ta không thể không chết?”

Thiếu niên tựa cười mà như không cười, nhìn Tiếu Hồng Trần nói: “Ngươi cũng

xứng?”

Tiếu Hồng Trần nhất thời nhướng mày lên.

Người trước mắt này, cũng chính là đối tượng hắn đang giám sát, cũng là chủ

thượng của Kế Tiễn Tiễn, Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh!

Tần Tịch Nhan vốn cũng đang rơi vào nguy cơ, tình cảnh của nàng càng thê

thảm hơn, bị ba Thiên Bảng vây công, toàn thân đều là vết thương, đều là võ ý

không thể loại bỏ, vết thương đầy rẫy, máu thịt tràn trề.

Song khi Sở Hi Thanh hạ xuống đất, ba người Bộ Siêu Vũ và Tần Thắng đều

không hẹn mà cùng dừng tay.

Đây là vì Nhai Tí Đao của Sở Hi Thanh cũng che đậy của Tần Tịch Nhan vào

trong.

Điều này làm cho nàng có cơ hội thở dốc.

“Sở Hi Thanh?”

Tần Tịch Nhan quỳ một chân trên đất, nhìn thiếu niên trước mặt với ánh mắt

phức tạp.

Sau đó liên tục lộn đến sau lưng Sở Hi Thanh.

Trong lòng nàng vẫn đang suy đoán, thậm chí là khẳng định đối phương đang

tính toán mình.

Cái tên tạp chủng này chính là kẻ cầm đầu đẩy nàng đến bước đường này.

Nhưng trên danh nghĩa, hai người vẫn là đồng môn.

Sở Hi Thanh tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu.

Tiếu Hồng Trần bình tĩnh nhìn thiếu niên áo tím trước mặt, hắn chỉ hơi sững sờ,

khuôn mặt lập tức vặn vẹo, con ngươi co rút lại thành dạng kim: “Sở Hi Thanh,

ngươi dám bao che trọng phạm của triều đình? Muốn tạo phản sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play