Lúc này, tất cả tiếp viện của Sở Hi Thanh đều đã đến.

Hắn lười phí lời với đám người này, liền lấy ấn tín của Vạn hộ xuống, trực tiếp

ném qua.

“Cái Vạn hộ này, không làm cũng được. Người, ta nhất định phải bảo vệ. Các

ngươi có gan thì động thủ cướp nàng từ tay ta, còn nếu không có gan…”

Sở Hi Thanh nhướng mày lên, phất ống tay áo một cái, quần áo trên người cũng

theo đó mà phồng lên: “Cút cho ta!’

Mười hai con Kim long bốn cánh bay múa quanh người hắn, phát ra một tiếng

rống to, chấn nhiếp và trùng kích tinh thần của tất cả mọi người nơi này.

Trái tim của Tiếu Hồng Trần không khỏi lạnh lẽo.

Hắn nhìn nhau với Chu Minh Nguyệt một chút, hai người đều hiện ra vẻ kiên

quyết.

Dù thế nào cũng không thể để Sở Hi Thanh mang Tần Tịch Nhan và Kế Tiễn

Tiễn đi.

Trong mắt Tiếu Hồng Trần còn hiện ra ý âm lệ, bắt đầu thôi thúc chân nguyên,

súc thế chờ phát.

Hắn ý thức được, hôm nay cũng là một cơ hội rất tốt để giết chết Sở Hi Thanh.

Người này quyết tâm che chở Quý Thiên Thiên và Tần Tịch Nhan, che chở

khâm phạm của triều đình.

Ngay sau Vô Tướng thần tông đến cửa hỏi tội, bọn họ cũng có đạo lý để trả lời,

còn có thể danh chính ngôn thuận mà cầu viện các thần tông trong thiên hạ.

Giang hồ đồn đại, người này có ‘Bàn Cổ thần phong’, dù hai mươi vị trí đầu

Thiên Bảng cũng khó có thể đánh vỡ trong thời gian ngắn.

Nhưng mà hôm nay, bọn họ có rất nhiều Thiên Bảng ở đây, chưa chắc đã không

thể thành công.

Nếu như không cần thua, cũng phải bắt được Tần Tịch Nhan và Quý Thiên

Thiên!

Đúng lúc này, hai bóng người bay đến.

Đó chính là Hình bộ Tả thị lang Sở Như Lai.

Người còn lại thì Sở Hi Thanh đã nhìn qua tran hvex của hắn, chính là Phiêu Kỵ

đại tướng quân Vũ Văn Bá.

Hai người này bay đến, liền hạ xuống hai bên trái phải, cùng với mấy người

Tiếu Hồng Trần, hình thành một vòng vây.

Sở Như Lai hạ xuống đất, quét mắt nhìn mọi người ở đây một chút, liền cười

gằn một tiếng: “Thật càn rỡ!”

Hắn cũng nghe thấy những gì Sở Hi Thanh vừa nói.

Thiếu niên thành danh, được tâng bốc thành thần thoại võ lâm, đã không biết

mình là ai, không biết trời cao đất rộng.

Vũ Văn Bá cũng nhíu đôi lông mày rậm: “Coi trời bằng vung!”

Lúc này, Sở Hi Thanh đã dùng một đạo cương lực, nhẹ nhàng đưa Tần Tịch

Nhan lên trên phi chu.

Thương thế của Kế Tiễn Tiễn tuy nặng, nhưng vẫn còn mấy phần sức lực, hơn

nữa còn dùng một viên thần đan nhị phẩm, đang khôi phục rất nhanh, không cần

hắn quan tâm.

Tần Tịch Nhan thì bị thương đến nguyên thần, lục phủ ngũ tạng bị hủy, đứng

thẳng cũng khó.

Sở Hi Thanh âm thầm tiếc hận.

Chỉ cần hắn chậm một bước, nữ nhân này chết chắc rồi.

Hắn chờ ở trên trời, ngoại trừ chờ ‘Chu Thiên Tinh Thần đại trận’ của La Hán

Tông và Vân Hải kiếm khôi của Lục Loạn Ly ra, cũng là đang chờ Tần Tịch

Nhan bỏ mình dưới thương của Tần Thắng.

Tiếc là nữ nhân này mạng rất dai, thế mà lại có thể chịu đựng được.

Nhưng mà không sao, Tần Tịch Nhan đi đến nước này rồi, mặc kệ là sống hay

chết thì đều có lợi cho hắn.

Tiếu Hồng Trần nhìn thấy cảnh này, liền biết không thể đợi thêm: “Giết!”

Khi hắn vừa nói xong, bốn vị cao thủ Thiên Bảng đồng thời đánh về phía Sở Hi

Thanh từ bốn phương hướng.

Bốn người đều khá ăn ý, vừa ra tay chính là cực chiêu mạnh mẽ nhất, thiên quy

đều tăng lên đến cực hạn, vặn vẹo cả không gian nơi này.

Nhưng giờ phút này, lại có mười mấy đạo ánh sáng lóe lên ở sau lưng Sở Hi

Thanh.

“Chỉ bằng các ngươi, muốn giết ai?”

Đó là mười hai người áo xanh, mượn đại trận của La Hán Tông để na di đến sau

lưng Sở Hi Thanh.

Đó chính là Vân Hải kiếm khôi do Lục Loạn Ly triệu hoán.

Chúng nó đều là thân thể chất gỗ, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, nhưng cứng đờ và

khô khan.

Thân hình giống nhau như đúc, ăn mặc như nhau, cầm kiếm giống nhau.

Mười hai Vân Hải kiếm khôi vừa hiện thân, lập tức rút kiếm dựng trước ngực,

sau đó từng vòng từng vòng phù trận bắt đầu triển khai từ thân kiếm của chúng.

Theo kiếm trận mở ra, kiếm quang tinh thần của Sở Như Lai liền bị dập tắt.

Còn có từng tia từng kia kiếm khí và vô số đao gió chém về phía Sở Như Lai.

“Thần Phong Đoạn Ma Kiếm?”

Sở Như Lai híp mắt lại.

Đây chính là võ học của Thần Ngao Tán Nhân ngày xưa, mười hai bộ Vân Hải

kiếm khôi kết hợp thành kiếm trận, kích phát Phong và Đoạn chi pháp lên đến

trình độ cực cao.

Lúc này, Lục Loạn Ly lao ra khỏi kiếm trận, nàng cầm thanh Đoạn Phong đao

nhất phẩm của Thần Ngao Tán Nhân cho, toàn lực chém về phía Sở Như Lai.

Ánh đao bảy màu của nàng không thể mê hoặc tâm trí của Sở Như Lai, chỉ có

thể hơi nhiễu loạn chân nguyên và cương lực của Sở Như Lai.

Song khi đao kiếm của hai người va chạm, sắc mặt Sở Như Lai lại hơi biến đổi,

còn trượt lùi về phía sau.

Hắn nhìn Lục Loạn Ly với ánh mắt nghi ngờ không thôi, rồi lại chuyển mắt đến

tay áo của nàng: “Thần khí?”

Trên người Lục Loạn Ly, ngoại trừ Đoạn Phong đao ra thì còn cất giấu một thần

khí khác!

Hơn nữa còn không phải là thần khí bình thường, rất có thể là thần khí cấp độ

Vĩnh Hằng, tương đương với Thái Sơ Băng Luân của Vấn Thù Y.

Dù thiếu nữ này chưa thể kích phát tất cả năng lực của nó, thậm chí một phần

trăm cũng không, nhưng cũng đủ để Sở Như Lai chịu thiệt thòi.

Chín phần lực lượng của hắn đều đang ứng phó với Vân Hải kiếm trận, một

phần còn lại cũng đủ để giết chết một cao thủ nằm giữa Địa Bảng.

Nhưng lúc này lại bị thương bởi một đao của một võ tu tứ phẩm.

Thương thế rất nhẹ, chỉ để phế phủ của hắn đau nhói, nhưng chứng tỏ thiếu nữ

trước mắt này, có lực lượng để đối kháng với hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play