“Sở Hi Thanh học được Thần Ý Đao Tâm chắc chắn là không chỉ một ngày.

Nhưng võ đạo của sư đệ cao siêu, địch ý và sát niệm kiềm chế tại tâm, vị Vô

Cực Đao Quân kia chưa chắc đã có thể cảm ứng được.”

Tuy người liên lạc áo đen kia nói vậy, nhưng gương mặt cũng tái nhợt, như là có

trưởng bối trong nhà chết vậy.

Cô Minh Nguyệt không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Sở Hi Thanh biết rõ ý đồ của hắn, lại còn cố tình giả vờ như không biết, phái

bọn họ đi ra ngoài làm việc.

Cái thằng nhãi ranh này… chỉ sợ tim tên này là màu đen.

Hắn hít thở thật sâu, bình phục nội tâm: “Như vậy trong môn tính toán thế nào?

Sở Hi Thanh học được Thần Ý Đao Tâm, đã biết rõ ý đồ của ta. Nếu như là lúc

trước, ta còn có hai ba phần nắm chắc, bây giờ thì một phần cũng không có.”

Cô Minh Nguyệt cũng không quan tâm mình có nhận được sự tin tưởng của Sở

Hi Thanh hay không.

Hắn không đến để làm trâu làm ngựa cho Sở Hi Thanh.

Mục đích của Cô Minh Nguyệt chỉ có một, chính là nắm giữ hành tung và tin

tức của vị Vô Cực Đao Quân này.

Nếu như có thể, tốt nhất là trừ khử luôn vị này.

Nếu như không được, bọn họ cũng phải cắt đứt khả năng lên tứ phẩm của Sở Hi

Thanh.

Nếu như người này có thành tựu, sẽ không phải là chuyện tốt với thế lực khắp

nơi.

Ngoài ra, hắn còn muốn tìm hiểu manh mối của Nghịch Thần Kỳ và bảo tàng

Liệt Vương.

Nhưng mà bây giờ, Cô Minh Nguyệt cảm thấy hi vọng xa vời.

Lòng mang sát ý và không rõ lai lịch là hai tình huống khác nhau.

Nếu chỉ là không rõ lai lịch, thì hắn còn có biện pháp để Sở Hi Thanh buông

lỏng cảnh giác.

Cô Minh Nguyệt có thể dùng nhiều biện pháp để thu được thứ mình muốn.

Vấn đề là Sở Hi Thanh đã biết hắn có sát ý, há có thể để hắn có cơ hội?

“Không đúng!” Cô Minh Nguyệt híp mắt lại, rơi vào suy ngẫm: “Hắn còn đang

mơ hão, muốn thu phục chúng ta?”

Hắn không khỏi tức đến bật cười, tay đè kiếm: “Người này có khí phách, đây là

muốn bắc thang lên trời sao?”

“Quả thực là rất có khí phách, các ngươi dám gia nhập Thiết Kỳ Bang, hắn liền

dám dùng.”

Người liên lạc kia lại nói: “Thậm chí có thể thu phục các ngươi hay không cũng

không sao, chỉ cần để cho hắn sử dụng là được. Người này căn bản không quan

tâm các ngươi có trung thành hay không, nếu như các ngươi dám không nghe

lệnh, vậy thì xử lý theo bang quy. Vì vậy, sau khi cân nhắc thì trong môn đã

quyết định vẫn để ngươi ở lại đây.”

Cô Minh Nguyệt cũng đã đoán được từ trước, lại vẫn hừ lạnh một tiếng: “Muốn

tương kế tựu kế đúng không?”

Người kia cười khổ một chút: “Sư đệ, sau cuộc đại chiến Thương Lang nguyên,

địa vị của Vô Cực Đao Quân trên bàn cờ rất quan trọng.”

“Hiện giờ, mọi hành động của người này, hưng suy sinh tử của người này, đều

liên quan đến đại cục thiên hạ. Thiết Kỳ Bang nằm ở vùng giao tranh, không thể

khinh thường. Ta đoán là sau ngày hôm nay, thế lực khắp nơi đều sẽ có hành

động, nhất định sẽ có thêm rất nhiều cao thủ chạy đến Thiết Kỳ Bang.”

“Sư đệ, nếu thắng nhãi ranh kia đã ngông cuồng như vậy, lại có ý định thu phục

ngươi, vậy thì sao không thử một lần, để cho hắn từng bước từng bước thu phục

ngươi?”

Hắn vừa nói vừa ném một cái thẻ ngọc qua: “Đây là tông môn đưa cho ngươi,

chú ý là phải tiến lên từ từ.”

Cô Minh Nguyệt cầm thẻ ngọc trong tay, ngưng thần cảm ứng, phát hiện đây là

một phần ‘Thái Thượng Ngưng Thần quyết”.

Hắn lập tức hiểu ý của đối phương: “Ta hiểu rồi, để hai vị môn chủ và chư vị

đại trưởng lão cứ yên tâm.”

Tiến lên từ từ ở đây có nghĩa là, địch ý không thể biến mất luôn, mà phải biến

mất từng chút một từng chút một, như vậy thì Sở Hi Thanh mới tin tưởng.

“Xưa đến nay ta vẫn tin tưởng năng lực của sư đệ.”

Người liên lạc lại nghiêm túc nói: “Nhưng ta đoán là trong thời gian ngắn, sư đệ

có thể không lấy được sự tin tưởng của Sở Hi Thanh, may mắn là hai năm

trước, chúng ta đã sắp xếp quân cờ ở trong Thiết Kỳ Bang.”

“Hướng Quỳ của Bắc Thiên môn và Vương Chính của Nam Thiên môn, hai

người này đi theo Sở Hi Thanh đã lâu, lại không biết tông môn từng động sát cơ

với Sở Hi Thanh, có thể nhận được sự tin tưởng từ Sở Hi Thanh.”

“Không lâu sau, hai người này sẽ rời khỏi Vô Tướng thần tông để xuôi nam trở

về Thiết Kỳ Bang. Đến khi đó, nếu như ngươi thuận tiện thì có thể chăm nom

một hai, để hai người bọn họ mau chóng bộc lộ tài năng ở Thiết Kỳ Bang.

Đương nhiên, cũng phải xem tình huống cụ thể, xem có thời cơ thích hợp hay

không.”

Ánh mắt Cô Minh Nguyệt lóe lên: “Tiểu đệ hiểu rồi, ta sẽ cẩn thận.”

Thế nhân chỉ cho rằng thần tông nhất phẩm Đại Diễn thiên môn ngày xưa đã

phân liệt thành Nam Thiên môn và Bắc Thiên môn, mấy trăm năm nay vẫn luôn

tranh đấu không ngừng, thế như nước với lửa.

Chứ không có ai biết mười mấy năm trước, hai bên đã âm thầm quyến rũ lẫn

nhau, bắt tay giảng hòa.

Thậm chí gần đây còn lên kế hoạch sát nhập lại, khôi phục địa vị thần tông nhất

phẩm năm xưa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play