Trong mắt người liên lạc lại hiện lên vẻ tán thưởng: “Còn có một việc, cố gắng

chú ý hành tung của Sở Hi Thanh. Một khi Sở Hi Thanh có dấu hiệu chuẩn bị

‘nghi thức’ thăng cấp Vô Tướng công, nhất định phải truyền tin tức này ra

ngoài.”

Sau khi hắn nói xong, bóng người liền tản ra, hóa thành từng tia từng tia khí

đen, rồi chui vào mặt nước.

Cô Minh Nguyệt thi ngồi trên thuyền suy tư một lúc lâu.

Nơi này cách quận Tú Thủy không xa, chẳng mấy chốc hắn đã trở về đại trạch

Sở gia ở trấn Tây Sơn.

Khi Cô Minh Nguyệt hạ xuống sân trước, phát hiện mấy người Vân Phong

Khinh, Đơn Tuyết Phỉ, Tiếu Cuồng Long, Bá Thiên Lai và Phong Liên Thành

đều trở về.

Tất cả đang chờ trong đường, chuẩn bị báo cáo nhiệm vụ với phó kỳ chủ Thiết

Tiếu Sinh đang thay mặt xử lý sự vụ trong bang.

Cô Minh Nguyệt phát hiện, sắc mặt mấy vị này đều không quá tốt, hoặc là nhíu

chặt lông mày, hoặc là tái mét.

Hiển nhiên là bọn họ cũng nhận được tin tức Sở Hi Thanh dùng Thần Ý Đao

Tâm trấn áp 500 vạn đại quân Cự linh ở Thương Lang nguyên.

Cô Minh Nguyệt không khỏi nghĩ thầm, trong mấy vị khách khanh hộ pháp này,

có bao nhiêu người mang sát ý với Sở Hi Thanh? Lại có mấy người không thể

không bóp mũi mà ở lại, muốn cưỡi gió đẩy thuyền như hắn?

. . .

Cùng lúc đó, một đoạn sông ở thượng du sông Hắc Long của Băng Châu, một

lượng lớn máu tươi chảy xuống sông, nhuộm đỏ cả một đoạn sông. Có hơn một

ngàn cái đầu rơi xuống nước, phiêu đãng về phía hạ du.

Cạnh bờ sông Hắc Long còn có hơn ba ngàn người, bọn họ xếp thành một hàng,

tất cả đều là sắc mặt tuyệt vọng, ánh mắt kinh hoàng, sau lưng còn cắm từng

tấm mộc bài.

Thứ này gọi là ‘Bỏ mạng bài’, cũng được gọi là ‘Minh cốc’ hoặc ‘Chém điều’,

phía trên viết tên của bọn họ và cả tội danh của bọn họ.

Tác dụng là để phòng ngừa áp giải sai người, hoặc giết sai người.

Mà lúc này, một đám Cẩm y vệ đang đẩy bọn họ ra ngoài, kéo đến bên bờ sông

chờ chặt đầu.

Đầu rơi xuống sông, máu tươi liền được nước sông giội rửa, thi thể còn lại thì

được ném vào hầm xác ở bên cạnh, chờ đốt cháy và vùi lấp.

Dựa theo tập tục địa phương, hành động này là cực kỳ ác độc, để cho bọn họ

chết không toàn thây, tàn hồn không không nơi để về, chết cũng không thể yên

ổn.

Rất nhiều người muốn phản kháng, nhưng lại bất lực.

Bọn họ hoặc là bị đóng Trấn Nguyên Đinh, hoặc là bị đánh gãy xương.

Đại đa số người còn bị nhét vải hoặc đầu gỗ vào miệng, đều không có năng lực

nói chuyện.

Khi đám Thiên nha Cẩm y vệ chặt hơn ngàn cái đầu, Kế Tiễn Tiễn đang giám

sát hành hình ở nơi này liền nhìn thấy mười mấy chiếc xe ngựa bay từ phía chân

trời đến.

Chờ xe ngựa dừng lại, thuộc hạ của nàng là Thiên hộ Đô Hồng Liên liền nhảy

xuống xe ngựa. Sau đó mấy người phía sau kéo hơn hai mươi phạm nhân từ trên

xe xuống.

Đó rõ ràng là Chỉ huy sứ Thiên Ninh quân, Lại Thiên Vinh, và Vạn hộ Quân

nha Cẩm y vệ Nhan Xuân, ngoài ra còn một đám quan lớn và đại tướng nhị

phẩm tam phẩm.

Đám người quyền quý luôn cao cao tại thượng này, bây giờ đều bị trói gô,

xương tỳ bà bị khóa chặt, Trấn Nguyên Đinh đầy người.

Đa số người trong bọn họ đều có tu vị không tầm thường, dù là trạng thái này

thì cung có thể có sức mạnh rất lớn, từng người đều như những con trâu rừng, ra

sức đối kháng với đám tướng sĩ đang áp giải bọn họ.

Nhưng khi hai người trên xe ngựa hiện thân, đám người lập tức bị ép quỳ xuống

đất.

Kế Tiễn Tiễn nhìn hai người này một chút.

Đó chính là hai trong Vô Tướng Tam Hữu của Vô Tướng thần tông, Tông Tam

Bình và Nhậm Tiếu Ngã.

Hai người này đều chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng vô tình mà nhìn đám tử

tù ở bờ sông.

Kế Tiễn Tiễn cảm thấy khó hiểu, nàng liền gọi Đô Hồng Liên đến trước mặt,

hỏi dò: “Chuyện gì vậy? Không phải còn chờ thẩm vấn sao? Vì sao lại kéo bọn

họ đến đây sớm vậy?”

Sắc mặt Đô Hồng Liên nghiêm túc, mặt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Vạn hộ Quân

nha Nhan Xuân rất cứng miệng, cắn chết là hắn bị mấy nhân vật thần bí sai

khiến.”

“Hắn nói không biết thân phận của mấy người này, chỉ biết tu vị của đối phương

cao đến Siêu Phẩm, chính mồm nhận lời sẽ cho hắn tiền đồ nhất phẩm. Đảm

bảo hắn vinh hoa phú quý, trong vòng mười năm vào thẳng nhất phẩm. Chúng

ta liên tục dùng hình, nhưng vẫn không thể làm cho hắn mở miệng.”

“Những người còn lại cũng như vậy, nói là bị người khác đầu độc, cũng không

biết thân phận của đối phương. Ngay một khắc trước, Vạn hộ đại nhân truyền

tin nói là lười thẩm vấn, trực tiếp chém cho xong việc.”

Thật ra Đô Hồng Liên cũng âm thầm thở phào một hơi.

Nàng thật sự sợ mình sẽ hỏi ra được gì đó từ trong miệng đám người này.

Nếu như thiên tử và đại nội dính líu vào, thiên hạ này sẽ phải rung chuyển.

Kế Tiễn Tiễn nghe vậy thì gật đầu, nghĩ thầm quả thực là không cần thẩm vấn

nữa.

Những người này cũng chỉ là những con cờ của các thế lực kia mà thôi, hiểu

biết chỉ có hạn.

Kiến Nguyên đế sẽ không ngu xuẩn đến mức trực tiếp tham dự vào, những thế

lực kia cũng sẽ không để lại nhược điểm cho Vô Tướng thần tông nắm đằng

chuôi.

Chắc hẳn cao tầng của Vô Tướng thần tông cũng biết chủ mưu là ai rồi, bọn họ

cũng không cần chứng cứ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play