Tiếu Hồng Trần nói tiếp: “. . .Còn một phương pháp, đó chính là tái hiện câu

chuyện của Bá Võ Vương.”

Kiến Nguyên đế ‘A’ một tiếng, cảm thấy hứng thú: “Câu chuyện của Bá Võ

Vương? Thú vị, ngươi nói nghe xem nào.”

“Bệ hạ! Sở Hi Thanh ngoại trừ là Huyết Nhai thánh truyền ra, hắn còn là Kỳ

chủ Thiết Kỳ Bang!”

Tiếu Hồng Trần hơi cúi đầu: “Nghe đồn Sở Hi Thanh này nghĩa bạc vân thiên,

từ tất cả sự tích của hắn, chúng ta có thể ra tay từ phương diện này.”

Kiến Nguyên đế không khỏi nheo mắt lại, suy nghĩ lợi và hại trong đó.

“BIện pháp này cũng không tệ!”

Bộ Siêu Vũ cúi đầu, vẻ mặt khinh thường, cười lạnh nói: “Nhưng có một điều,

ngày xưa Tần Thiên Sơn thị nhà lớn nghiệp lớn, tộc nhân đông đảo, còn thế lực

của Thiết Kỳ Bang mới được bao nhiêu? Bọn họ không sống được ở phía nam,

thì cùng lắm là Vô Tướng thần tông đưa đám người bọn họ lên phương bắc.

Huống hồ có Lý Trường Sinh ở đó, triều đình dám động binh với Thiết Kỳ

Bang, vậy hậu quả không phải chuyện nhỏ.”

Hắn ngẩng đầu lên nói: “Bệ hạ,Tiếu chỉ huy sứ nghĩ quá đơn giản. Huống hồ

bây giờ cũng không phải thời gian thích hợp, Cực Đông Băng Thành đã đánh

đến quận Lâm Hải, cao tầng của Thiết Kỳ Bang cũng đã xé chắn ra lẻ, ẩn núp ở

các nơi trong Đông Châu, rất khó tìm kiếm.”

Tiếu Hồng Trần lại phản đối: “Khó khăn là có, nhưng chỉ cần triều đình bố trí

thích đáng, chưa chắc đã không thể thành công.”

Trong khi hai người tranh chấp, Kiến Nguyên đế lại rơi vào suy tư.

Hắn suy nghĩ rất nhiều, lại do dự không thể quyết định.

Đúng lúc này, quốc sư Vũ Côn Luân vẫn im lặng lại đột nhiên nói xen vào: “Bệ

hạ, xin mời cho mọi người lui xuống.”

Kiến Nguyên đế nghe vậy thì sững sờ, sau đó liền phất tay áo, ra hiệu cho đám

người phía trước lùi ra ngoài, bao gồm cả thái giám và cung nữ trong điện.

Chờ đến khi trong điện không còn một bóng người, Kiến Nguyên đế liền

nhướng mày, nghiêng người hỏi: “Quốc sư có lời hay gì muốn dạy ta?”

“Bệ hạ làm việc hơi nôn nóng rồi.”

Vũ Côn Luân nhìn thấy thiên tử nhíu chặt lông mày, thì thản nhiên đối mặt:

“Cục diện của triều đình bây giờ, đúng là không quá lý tưởng. Nhưng mà tình

thế càng hiểm ác, thì bệ hạ lại càng phải bình tĩnh, không được nóng vội.”

Kiến Nguyên đế nghe vậy thì cười khổ: “Như vậy trẫm nên làm gì để bình tĩnh

đây? Nếu như cứ ngồi nhìn, chỉ sợ vong quốc là xa.”

Vũ Côn Luân không trả lời, hắn khoát tay một cái, một cái bản đồ Đại Ninh

hiện ra bên trong điện.

Phía trên có đánh dấu lục đại thần tông, năm đại ma môn, ba mươi bảy nhà tông

phái nhị phẩm, còn các loại tông môn lánh đời và thế lực giang hồ.

“Bệ hạ, Vô Tướng thần tông chuyển suy thành thịnh, Huyết Nhai thánh truyền

tái hiện nhân thế, thế nên, người nóng ruột nhất cũng không phải bệ hạ. Mà là

những kẻ thù kia của Vô Tướng thần tông, là mấy vị liên thủ với thần linh để

vây giết Huyết Nhai Đao Quân kia.”

“Hơn nữa, thần kiếp 900 năm một lần này như một dòng nước lũ, nó sẽ chảy về

nơi thấp nhất, mà bây giờ, nơi thấp nhất trong cảnh nội Đại Ninh, cũng không

phải triều đình.”

Ánh mắt Vũ Côn Luân phức tạp, nhìn về phương bắc: “Nếu như ta đoán không

sai, Vạn Ma quật sẽ bạo phát sớm hơn, hơn nữa chỉ trong thời gian gần này

thôi.”

Hai mắt Kiến Nguyên đế sáng ngời: “Lời này là thật? Thời gian này, Lý Trường

Sinh và Tố Phong Đao vẫn còn thừa lực, sợ là chưa đến thời cơ?”

“Chưa đến thời cơ, dù sao cũng tốt hơn là bỏ lỡ thời cơ. Nếu như bọn họ không

thể giết chết Sở Hi Thanh, thì bọn họ sẽ không chờ đợi, sẽ không chờ Sở Hi

Thanh có thành tựu.”

Vũ Côn Luân nói đến đây, lại thở dài một hơi: “Vạn Ma quật trấn áp chín mươi

sáu vị cự thần cổ đại, trong đó có ba vị đã chứng đạo Vĩnh Hằng. Một khi Vạn

Ma quật mất khống chế, U Châu chắc chắn sẽ rơi vào hạo kiếp, dân chúng tử

thương phải mấy ngàn vạn, còn có thể có vô số võ tu chết trong trận hạo kiếp

này, bệ hạ thật sự không cần vui mừng như vậy.”

Kiến Nguyên đế nghe vậy thì nở nụ cười ngượng: “Quốc sư sao lại nói vậy?

Hơn mười năm nay ta đều cực lực phối hợp với quốc sư, không phải vì dốc hết

sức hóa giải kiếp số này sao?”

Nếu như có thể lấy Vạn Ma quật này để đổi lấy chín trăm năm khí vận của Đại

Ninh, đổi lấy thứ hắn muốn, vậy thì không có gì là không được.

Vũ Côn Luân nghe ra lời nói của Kiến Nguyên đế không hề có thành ý, hắn khẽ

lắc đầu: “Vì vậy bệ hạ không ngại chờ một chút, ngồi nhìn một chút. Huống hồ

bây giờ thái sư đã đến chấp chưởng tất cả chiến sự với Cực Đông Băng Thành,

tây cầm đại quân mấy trăm vạn. Bảy đời Thượng phụ làm việc ngay ngắn gọn

gàng, bệ hạ muốn làm thứ gì, đều không thể vòng qua hắn.”

“Thái sư?”

Kiến Nguyên đế phòng tầm mắt nhìn ra ngoài điện, sau đó lại mở miệng cười

một tiếng: “Ngươi lo lắng thái sư có ý định phế thiên tử, muốn làm Tám đời

Thượng phụ đúng không?:

Vũ Côn Luân thản nhiên như không, chắp tay trước ngực nói: “Việc quan trọng

nhất của bệ hạ bây giờ chính là Cực Đông Băng Thành.”

“Cũng chính là lấy đại cục làm trọng, trẫm hiểu!”

Kiến Nguyên đế lại ngồi thẳng người, vẻ mặt khó lường: “Vậy thì dựa theo lời

quốc sư nói đi, đợi thêm một chút, ngồi nhìn một chút.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play