Sở Mính nghe vậy thì ngây người, rơi vào trầm tư.

Long Hắc Hổ lại nói tiếp: “Tiểu thư, ngươi bây giờ vẫn là Huyết Nhai dự bị của

Vô Tướng thần tông, cũng không vi phạm môn quy, ít nhất cũng không có ai

nắm được nhược điểm của ngươi. Mà Vô Tướng thần tông là một thần tông

nhất phẩm, tông môn tự có quy củ, bọn họ không thể vô duyên vô cớ khai trừ

ngươi, nên cho ngươi đãi ngộ của Huyết Nhai dự bị thì nhất định phải cho.”

Sở Mính nghe đến đó, tâm thần không khỏi run lên, mắt hiện lên một tia kì dị:

“Ý của Long thúc là, ta còn có thể ở lại Vô Tướng thần tông? Còn có thể học

Nhai Tí Đao?”

“Dù sao cũng tốt hơn là ngươi trở về kinh thành.” Long Hắc Hổ cười khổ một

tiếng: “Nhưng tiếp theo, tiểu thư ngươi nhất định phải cẩn thận, phải nỗ lực gấp

đôi. Ngươi bây giờ đã không còn tiền vốn để kiêu ngạo, nhất định phải dùng tất

cả khả năng, để Vô Tướng thần tông tin tưởng ngươi, để bệ hạ và thị lang đại

nhân nhìn thấy hi vọng từ ngươi. Nhưng con đường này cực kỳ gian nan, càng

đi càng khó, không phải người có nghị lực lớn thì không đi nổi.”

Ánh mắt Sở Mính chuyển động, một lúc lâu sau, nàng bỗng nhiên giơ quả đấm

lên, nện xuống mặt đất.

“Vậy thì ở lại, trừ phi Vô Tướng thần tông đuổi ta ra khỏi cửa, bằng không thì

ta nhất định phải học được Nhai Tí Đao.”

Sở Mính nghiến răng nghiến lợi: “Không phải vì người khác, mà là vì chính

chúng ta."

Lần này, nàng cũng hết sức thất vọng với bệ hạ, với phụ thân mình.

. . .

Cùng lúc đó, trong Tổ Sư điện trên Huyết Bức sơn.

Đỉnh chóp của tòa núi đá này có hình dạng cực kỳ giống một con dơi cực lớn,

sáng sớm hôm nay đã vang lên chín tiếng chuông.

Âm thanh kia làm rung động toàn bộ Huyết Bức thần sơn, khiến cho tất cả

người trên dưới núi đều là vẻ mặt nghiêm túc, yên lặng không nói, chỉ nhìn về

phía đỉnh núi.

Tại Huyết Bức sơn, Tổ Sư điện đánh chín tiếng chuông có nghĩa là, một là tông

môn gặp nguy cơ, có kẻ địch tấn công vào núi. Hai là có nhân vật cấp bậc thái

thượng trưởng lão ngã xuống.

Bây giờ Huyết Bức thần sơn vẫn bình yên vô sự, vậy không cần nói cũng biết lý

do chuông vang.

Nhưng mà làm cho tất cả mọi người kinh ngạc chính là, sau khi chín tiếng

chuông này dừng lại một lát, thì lại có chín tiếng chuông khác vang lên.

Cảnh này khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người đều trắng bệch, vẻ mặt dại ra.

Mà lúc này, tại đại sảnh Huyết Thần điện trên Huyết Bức thần sơn, tất cả trưởng

lão của Huyết Bức sơn đều tụ tập tại đây, bọn họ đều hiện lên vẻ bi thương.

Chỉ có người trung niên mặc trường bào đỏ ngòm ngồi ở trên cao nhất là bình

tình, giọng nói hờ hững: “Thần Phong Vô Ảnh – Huyết Vô Tẫn, Thực Nhật Thủ

- Quyền Tư Không, hai vị thái thượng trưởng lão ngã xuống trong một ngày,

đây là lần đầu tiên Huyết Bức sơn gặp phải chuyện này.”

Sau đó hắn lại cười một tiếng: “Các ngươi đừng giả vờ giả vịt nữa, hai người

này vừa chết, liền có hai danh ngạch Ma hạch nhất phẩm còn trống. Các ngươi

cười trên sự đau khổ của người khác, vui mừng còn không kịp, nào có bi thương

khổ sở gì chứ?”

Thần sắc của tất cả mọi người trong điện đều đọng lại, sau đó cúi đầu nói:

“Chúng ta không dám!”

Ma tu bọn họ rất ít khi thật lòng kính phục một người nào đó.

Nhưng mà vị trước mắt này, chính là tông chủ Huyết Bức sơn, Chiếu Thế Ma

Đăng – Tông Thần Hỏa.

Hơn hai trăm năm trước, Bảy đời Thượng phụ - Độc Cô Thủ từng đích thân

thống soái đại quân, tập hợp mười mấy vị Thiên Bảng để tấn công Huyết Bức

sơn, chỉ dùng hai mươi ba chưởng liền đánh gục tông chủ cũ.

Khi đó, toàn bộ người Huyết Bức sơn đều bàng hoàng, cho rằng thời khắc diệt

tông đã đến. Chính là Chiếu Thế Ma Đăng – Tông Thần Hỏa tiếp nhận vị trí

tông chủ, ác chiến một ngày một đêm với Độc Cô Thủ, cuối cùng dùng ngàn

vạn tính mạng người trong phạm vi ba ngàn dặm quanh Huyết Bức thần sơn

làm thẻ đánh bạc, ép Độc Cô Thủ và quân đội triều đình phải lui về.

“Có gì không dám, đối lại là ta, ta cũng sẽ nhân cơ hội này để leo lên.”

Tông Thần Hỏa không để ý lắm, trong con ngươi lại hiện lên vẻ tàn khốc: “Như

vậy, Sát Thần Y – Lý Trấn Ác có nói hai người họ chết thế nào không?”

Lúc này, có một người bên dưới mở miệng: “Ta đã để người dò hỏi, Lý Trấn Ác

nói Thần Phong Vô Ảnh – Huyết Vô Tẫn hẳn là chết trong tay Nhất Kiếm

Khuynh Thành – Vấn Thù Y, nhưng hắn lại không xác định. Còn Thực Nhật

Thủ - Quyền Tư Không thì hắn không biết. Khi đó mây khói tràn ngập, rất

nhiều cao thủ nhị phẩm bị giết chết, cho nên đoán là trong Phong Thần lâu nhất

định có cao nhân khác.”

“Ồ?” Chiếu Thế Ma Đăng – Tông Thần Hỏa nhíu mày, sau đó lại khinh thường:

“Hai tên phế vật, một cái mang theo lực lượng của Huyết Uyên thần quân, một

cái mang theo thân thân hóa thể của Thiêu Thiên ma chủ, vậy mà không thu

hoặc được gì trong Vân Hải tiên cung, trái lại còn chết trong tay người khác,

thực sự là nực cười.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play