Tạ Chân Khanh lại rất bình tĩnh, bởi vì sáng nay nàng đã chấn động rồi.

“Nhai Tí Đao vốn đã vô địch thiên hạ, huống hồ còn là Nhai Tí Đao có Vạn Cổ

Thiên Thu Chi Huyết và tu luyện thêm cả Tru Thiên Đao?”

Tạ Chân Khanh nghĩ thầm, mấy ngày nay, chỉ sợ đám kẻ thù của Vô Tướng

thần tông đều đứng ngồi không yên.

Cũng sẽ có rất nhiều người trên giang hồ đứng ngồi không yên.

Nàng thở dài một tiếng, ánh mắt phức tạp: “Hi vọng Sở Hi Thanh có thể ngăn

cản được trận phong ba này.”

“Ta cũng hi vọng như vậy.” Đổng Lâm Sơn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn không ngờ thiếu niên chạy đến xin mình cho dương danh kia, lại đi đến

trình độ này rồi.

Hắn biết Sở Hi Thanh bất phàm từ lâu rồi, nhưng không ngờ được lại thiên tư

của người này lại kinh khủng như thế.

“Việc này cũng không dễ, gần như là kẻ địch của nửa cái thiên hạ này rồi. Bây

giờ ta đã hiểu, tại sao Lý Trường Sinh lại cố ý đi kinh thành một lần. Người này

quét ngang kinh thành là có mưu đồ khác.”

Tạ Chân Khanh nghe vậy thì thu hồi suy nghĩ lung tung: “Vị này muốn mượn

thiên tử để lập uy, cảnh cáo thiên hạ. Hơn mười năm trước hắn không bảo vệ

được Tần Mộc Ca, hơn mười năm sau, hắn cũng đã là đệ nhất thiên hạ dưới

Siêu Phẩm rồi.”

Nàng vừa nói chuyện vừa lật sách, sau đó lại ‘a’ một tiếng đầy ngạc nhiên.

“Hạng 2 Thanh Vân Tổng Bảng cũng thay đổi, Thần Ma Đao Quân – Vạn Kiếm

Sinh? Ta chưa từng nghe nói đến người này bao giờ, vậy mà lại nhảy vào Thanh

Vân Tổng Bảng, xếp hạng 2 Thanh Vân Tứ Thiên Quân.”

Tạ Chân Khanh nhìn kỹ nội dung, sau đó lại kinh ngạc nói: “Đây là đệ tử thân

truyền của Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm, đệ tử Thần Đao môn. Một

tháng qua đã đi qua năm mươi sáu tông phái ở Lương Châu và Tịnh Châu, liên

tục đánh bại tất cả nhân vật trẻ tuổi dưới tam phẩm, không người nào có thể

địch lịch, ngay cả người xếp hạng 2 Thanh Vân Tứ Thiên Quân lúc trước là

Quảng Hàn Thiên Quân – Lâm Dao Quân cũng thua dưới tay hắn.”

Phía trên còn viết một lời bình của Thần Cơ đại học sĩ. . . Ma đao rời khỏi phía

tây, vạn đao cúi đầu!

. . .

Cùng lúc đó, Thiên Tịnh viện trên Vô Tướng thần sơn, trong viện bỗng nhiên

phát ra một tiếng ‘bành’ vang giòn.

Sở Mính ném bộ dụng cụ uống trà quý giá ra khỏi lầu các, rơi nát vụn trên nền

đá xanh trong sân.

Sau đó, lại có thêm rất nhiều thứ bay ra khỏi cửa sổ, không ngừng vỡ vụn.

Mấy Đạo thị của Sở Mính ở trong viện nhìn thấy cảnh này thì không dám thở

mạnh.

Sắc mặt của bọn họ đều tái nhợt, khí tức lạnh lẽo như băng.

“Sở Hi Thanh đã có huyết mạch Nhai Tí? Vậy ta tính là gì? Ta là món đồ gì?

Bọn họ chính là không để ta vào mắt, chính là không muốn ta học Nhai Tí Đao.

. .”

Sở Mính điên cuồng ném tất cả đồ vật ra bên ngoài, lại đập nát tất cả những gì

có thể nhìn thấy.

Sau đó, nàng mệt bở hơi tai, co quắp trên mặt đất.

Lúc này, Sở Mính không chỉ run rẩy, mà còn rơi lệ: “Ta chính là bị con chó bị

bọn họ mang ra chặn đao thay cho Sở Hi Thanh, là con cờ để bọn họ che dấu tai

mắt của người khác. Sở Hi Thanh! Vô Tướng thần tông! Bọn họ khinh người

quá đáng! Khinh người quá đáng!”

Long Hắc Hổ ở bên cạnh cũng rất khó chịu, nỗi hối hận đang cắn xé trái tim

hắn.

Vất vả lắm hắn mới quyết định đáp ứng lời mời chào của Kinh Tây Sở thị,

nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.

Chuyện này quả thật là bước vào một cái hố sâu không thấy đáy.

Nhưng hối hận đã không giải quyết được vấn đề, Long Hắc Hổ tạm thời thu hồi

tâm tư: “Tiểu thư, chúng ta vẫn còn hi vọng, vẫn chưa hỏng bét đến cực điểm.”

“Vậy mà còn chưa đủ hỏng bét? Phụ thân cũng đã bảo ta trở về kinh thành!”

Gương mặt tái nhợt của Sở Mính lại cười cười tự giễu: “Đây là như thế nào? Ta

cũng đã liều mạng bị hủy tiền đồ, chuyển sang tu luyện Vô Tướng công. Thời

điểm này, bọn họ lại bảo ta về nhà? Ha ha, bọn họ coi Sở Mính ta là một cái bô

tiểu dùng xong thì ném bỏ sao?”

Long Hắc Hổ không để ý lắm, sắc mặt bình tĩnh: “Ta nghe nói, mười mấy ngày

trước thái sư đã đến Vô Tướng thần tông, còn đòi hỏi một danh ngạch học tập

Nhai Tí Đao từ chỗ Lý Trường Sinh, đúng không?”

“Tin tức của ngươi đúng là rất nhanh nhạy, thái sư cũng đã nói việc này trên

triều đình.”

Sở Mính hơi kinh ngạc mà nhìn Long Hắc Hổ một chút: “Nhưng người thiên tử

chọn là muội muội của Tần Mộc Ca, Thiết Sơn quận chúa Tần Tịch Nhan. Nàng

có huyết mạch Quy Nhất của Tần gia, tuy rằng không xuất sắc như Tần Mộc

Ca, nhưng cũng có hi vọng tu luyện tầng thứ nhất của Thần Ý Xúc Tử Đao.

Nàng chẳng những có tài nguyên tu luyện của Tần gia, mà triều đình và đại nội

cũng nghiêng về phía nàng.”

“Ta biết việc này.” Long Hắc Hổ híp mắt lại: “Vấn đề là, mặc kệ là thiên tử hay

Vô Tướng thần tông, tất cả đều không yên tâm với Tần Tịch Nhan. So với vị

Thiết Sơn quận chúa kia, bệ hạ càng hi vọng tiểu thư ngươi học được Nhai Tí

Đao. Hắn chọn Tần Tịch Nhan, thật ra là vì thất vọng với tiểu thư ngươi, cũng

là vì bất đắc dĩ thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play