Nếu như là truyền thừa võ đạo khác, trước khi căn cơ vững chắc là không thể

nhìn thấy Thiên quy đạo luật khác.

Điều này sẽ làm nguyên thần bọn họ bị ô nhiễm, sẽ ảnh hưởng đến con đường

tu hành.

Nhưng mà mạch Tru Thiên của bọn họ thì lại khác, cần phải có sự sắc bén,

không gì không chém, tru diệt vạn vật.

Nếu như ngay cả mấy Thiên quy đạo luật mà còn không chịu nổi, vậy còn tu

hành Tru Thiên Đao làm gì?

Tố Phong Đao cũng rất tin tưởng hai tên đệ tử của mình.

Thiên phú của Diệp Tri Thu chỉ kém hơn Tần Mộc Ca hai trù.

Mà Sở Hi Thanh thì lại có thể sánh vai với Tần Mộc Ca, tương lai thậm chí còn

có hi vọng vượt qua.

Tố Phong Đao vừa nhớ đến Tần Mộc Ca, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ

buồn bã.

Nàng nhìn về phương hướng Bất Chu sơn, lòng thầm nghĩ nếu như Mộc Ca còn

trên đời, nếu như nàng tu luyện Nhai Tí Đao thành công, vậy chút thử thách

hôm nay có đáng là gì?

Mười mấy vị Cự thần nhất phẩm kia hợp lực, cộng thêm cả vị Nam Thiên Đế

kia, cũng không phải đối thủ của Mộc Ca.

Lúc này, Sở Hi Thanh lại mở miệng hỏi: “Sư tôn, ta thấy thể xác của Hỏa Thần

– Diễm Dung vẫn chưa bị phá hủy, còn cả Vọng Thiên Hống kia cũng có thể

chia ra làm hai.”

Tố Phong Đao tỉnh lại từ trong hồi ức, trong con ngươi của nàng hiện lên một

vệt lạnh lẽo: “Thể xác của Hỏa Thần – Diễm Dung không sao, nhưng hai đao

kia của ta, đủ để khiến cho thời hạn phục sinh của Diễm Dung chậm lại trăm

năm.”

“Nhưng việc này cũng khó nói, nếu như trong tay bọn họ có thiên tài địa bảo

Siêu Phẩm, Thần Phẩm gì đó, vậy cũng có thể rút ngắn thời gian phục sinh của

Diễm Dung, chỉ là bọn họ sẽ phải trả giá đắt hơn nhiều. Trong vòng mười năm,

bọn họ cũng không thể loại bỏ đao ý của ta và Tru Lục thần đao. Vì vậy, so với

Hỏa Thần – Diễm Dung, thì Vọng Thiên Hống kia mới là rắc rối. . .”

Tố Phong Đao nói đến chỗ này, thần sắc lại hơi động, nàng đi về phía đuôi Dục

Nhật thần chu: “Hi Thanh, ngươi điều khiển thuyền đi, tiếp đó ngươi chỉ cần

chạy trốn về U Châu ở phía nam là được, không cần phải để ý đến những thứ

khác.”

Sau khi trốn thoát thì Tố Phong Đao đã lấy lại quyền khống chế Dục Nhật thần

chu, nhưng bây giờ lại chuyển quyền khống chế cho Sở Hi Thanh.

Tru Lục thần đao ở bên hông nàng cũng đang rung động.

Đây là thần binh cảnh báo, sắp có kẻ địch xuất hiện.

Ngay khi Tố Phong Đao đi xuống đuôi thuyền, bầu trời không phạm vi vạn dặm

quanh đây đều biến sắc, bốn phương tám hướng đều là mây lửa.

Vô số ‘Bính Hỏa thần lôi’ hội tụ lại, thiêu đốt toàn bộ bầu trời.

Dục Nhật thần chu cũng đang bốc cháy hừng hực.

May mắn đây là một đoạn cành cây của Phù Tang thụ, mười mấy con Thái

Dương cổ đại còn không làm gì được nó, cho nên không cần sợ chút lửa này.

Chỉ là hai người Sở Hi Thanh và Diệp Tri Thu ở trên thuyền thì thấy hơi khó

chịu, toàn bộ thân thể của bọn họ như sắp bốc cháy.

Tố Phong Đao thì không hề để ý, nàng vung đao một cái, ngọn lửa phía ngoài

thân thuyền đã biến mất không còn tăm tích.

Một đao này của nàng đã tru diệt pháp ‘Đốt Thiên’ ở quanh đây.

Vị Nam Thiên Đế sắp xuất hiện kia, có tu vị mạnh hơn nàng rất nhiều, còn nắm

giữ thần binh Siêu Phẩm do Cổ thần để lại.

Tuy nhiên, tốc độ của Dục Nhật thần chu thậm chí còn vượt qua rất nhiều võ tu

Siêu Phẩm.

Vì vậy, chân thân của Nam Thiên Đế tuyệt đối không thể chạy đến đây.

Hơn nữa, trong phạm vi một tấc vuông trên chiếc Dục Nhật thần chu này, lực

lượng của Tố Phong Đao còn vượt qua cả nửa bước Siêu Phẩm.

Tru Thiên Đao của nàng đủ để “Tru” mất pháp ‘Đốt Thiên’ của người này.

Một cái chớp mắt tiếp theo, từng đạo từng đạo Bính Hỏa thần lôi trên không

trung đã hội tụ thành một bóng người cao đến một trăm hai mươi trượng, toàn

thân bốc lửa.

Hắn mượn ngọn lửa để xuyên qua, bóng người vẫn luôn áp đảo Dục Nhật thần

chu.

Thần ý và uy áp vô cùng mạnh mẽ trút xuống, vô số ngọn lửa bị hắn khống chế,

vô cùng vô tận Bính Hóa thần lôi bổ xuống.

Uy nghiêm của bá chủ Bất Chu sơn trải dài khắp thiên địa, khiến cho tất cả sinh

linh trong phạm vi mấy ngàn dặm đều phải nằm rạp, phải tránh lui.

Tố Phong Đao vung tay áo lên, làm cho Tru Lục thần đao bên hông phân hóa, từ

một chia hai, hai chia ba, kéo dài đến khi phân hóa ra hơn một ngàn đạo, tru diệt

tất cả lôi đình màu đỏ thẫm ở chung quanh.

Sau đó, một tay nàng đè đao, khóe môi hơi cong lên: “Đi xuống đi! Tố mỗ chưa

bao giờ thích ngẩng đầu nhìn người khác.”

Ngay khi nàng vừa mới nói xong, cự nhân trăm trượng ở phía trên Dục Nhật

thần chu đã bị đao khí của nàng đánh tan, hóa thành vô số những tia lôi đình

màu đỏ thẫm.

Sau đó, những Bính Hỏa thần lôi này lại tu tập lại, lại hóa thành bóng người

khổng lồ ở phía sau thuyền.

Sở Hi Thanh cũng không dám liếc mắt nhìn nữa.

Con mắt của hắn lại nổ tung, tràn ra từng tia từng tia máu tươi.

Sở Hi Thanh cũng không nhìn ra gì cả, hắn không nhìn thấy diện mạo của người

kia, mà chỉ thấy ngọn lửa vô tận.

Ngọn lửa kia đang thiêu đốt tất cả, cũng suýt nữa đốt hắn thành tro.

Vị Thiên Đế của Bất Ch

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play