Sau đó Sở Hi Thanh cũng ý thức được, tất cả Thiên quy đạo luật trên thế gian

này, đều không có tuyệt đối phân chia cao thấp trên ý nghĩa, mà chỉ có vận dụng

khác nhau, chỉ có mạnh yếu khác biệt.

“Tố Phong Đao!”

Người kia mở miệng lên tiếng, giọng nói lại khàn khàn và sắc bén như lưỡi cưa,

cũng có thể làm chấn động nhân tâm: “Thần Châu các ngươi có câu nói, phúc

họa không cửa, chỉ có người tự vào, thiên ác có báo, như hình với bóng. Hôm

nay, các hạ hủy ‘thần khu’ của tổ tiên ta, có từng nghĩ đến Bất Chu sơn ta chắc

chắn sẽ không chết không thôi với Tố Phong Đao ngươi và Vô Tướng thần tông

hay không?”

“Ngươi nói cứ như là Vô Tướng thần tông chúng ta và Bất Chu sơn các ngươi

không phải kẻ địch một sống một chết vậy.”

Tố Phong Đao khẽ lắc đầu, lại phân hóa ra một thanh Tru Lục thần đao, đánh

tan một trường thương lôi đình màu đỏ thắm ở trước mắt.

“Bệ hạ muốn trách, vậy phải trách Tây Hoàng tộc các ngươi không được lòng

người, trách Nguyên Thủy tổ điện có quá nhiều sơ hở. Nếu như ta đã nhìn thấy

thể xác của Diễm Dung, nhìn thấy các ngươi chế tạo Vọng Thiên Hống, há có

thể không ra tay?”

Nàng nói đến đây, trong mắt lại hiện ra ý châm chọc: “Ta cũng không biết bệ hạ

lại có dã tâm như thế, chế tạo Vọng Thiên Hống là định đạp pháp núi non Thần

Châu thêm lần nữa sao?”

Tám ngàn năm trước, trận đại họa khiến cho Tuyệt Bích sơn mạch bị công phá,

toàn bộ phương bắc bị chiếm đóng, trong đó có rất nhiều nguyên nhân.

Vọng Thiên Hống chính là một trong số đó.

“Vọng Thiên Hống kia không phải chế tạo vì nhân tộc các ngươi, mà nó có tác

dụng khác với tộc ta. . .”

Giọng nói của người kia bỗng nhiên dừng lại, hắn nở nụ cười tự giễu: “Mà thôi,

có nói ngươi cũng không tin. Hơn nữa, hôm nay ngươi và ta đã kết thù oán rồi,

như vậy Bất Chu sơn sẽ như ngươi mong muốn, chắc chắn sẽ đạp phá Tuyệt

Bích sơn mạch của các ngươi, tiêu diệt Vô Tướng thần sơn, diệt sạch nhân tộc

Thần Châu các ngươi.”

Mười mấy chữ cuối cùng, hắn gần như gằn từng chữ từng chữ một, trong lời nói

còn ngậm lấy sát ý vô tận, căm hận vô hạn.

“Nói nhảm ít thôi.” Tố Phong Đao vuốt sợi tóc bên tai: “Nếu bệ hạ cảm thấy

mình có thể làm được, vậy không ngại thử một lần xem.’

Người kia không nói gì nữa, toàn bộ thân thể bỗng nhiên hóa thành trường

thương bằng lôi đình, rồi bắn thẳng về phía Tố Phong Đao.

Trên mặt Tố Phong Đao cuối cùng cũng hiện lên vẻ nghiêm túc.

Tru Lục thần đao bên hông nàng cũng ra khỏi vỏ, hóa thành một đạo ánh đao

như cầu vồng, chém thẳng về phía trước.

“Tru!”

Khoảnh khắc này, năm giác quan và linh thức của Sở Hi Thanh đều cảm thấy

toàn bộ trời đất này bị Tố Phong Đao chém thành hai nửa.

Lại tựa như tất cả mọi thứ trên thế gian này đều bị Tố Phong Đao tru diệt.

Tất cả mây lửa, tất cả lôi đình trong thiên địa, đều bị đao của nàng quét sạch.

Nhưng sau đó, Sở Hi Thanh lại cảm ứng được phần lưng của Tố Phong Đao

bỗng nhiên nổ tung, một lượng lớn máu tươi phun ra, đạo bạo của nàng cũng

bắt đầu tan rã.

Búi tóc của Tố Phong Đao cũng sụp đỏ, ba ngàn sợi tóc bay lả tả.

Diệp Tri Thu nhất thời lấy làm kinh hãi: “Sư tôn?”

“Không sao!” Tố Phong Đao hơi vung tay lên, lại mặc một chiếc đạo bào màu

xanh khác.

Nàng nghiêng mắt nhìn Sở Hi Thanh một chút, chỉ thấy mắt của tên này vẫn là

hai lỗ máu, còn chưa khôi phục như cũ.

Chỉ là vừa rồi Tố Phong Đao lại có cảm giác như bị Sở Hi Thanh nhìn thấy hết

sạch.

Là thiên phú Thái Thượng Thông Thần của người này sao?

Năng lực Thông Huyền của Thái Thượng Thông Thần, là theo ý nguyện mà

động.

Tên tiểu tử này không học tốt, thế mà lại dùng năng lực ở phương diện này.

Nàng hừ nhẹ một tiếng, khoảnh khắc này, nàng dùng một tia đao kình gõ lên

đầu Sở Hi Thanh một cái, lúc này mới thu hồi tầm mắt: “Căn cơ của bộ cơ thể

này nằm ở xương cốt, chút thương thế ở máu thịt là không đáng lo.”

Chỉ là thời gian hoạt động của bộ phân thân này sẽ giảm từ tám tháng xuống

nửa năm mà thôi.

Nàng lại quay đầu nhìn về phía sau Dục Nhật thần chu.

Lúc này, mây lửa và Bính Hỏa thần lôi đầy trời đã biến mất, ngọn lửa khổng lồ

hai trăm trượng kia cũng đã không thấy bóng dáng.

Trong mắt Tố Phong Đao lại hiện lên một tia kiêng kỵ: “Hay cho một Nam

Thiên Đế! Một bộ phân thần đã có thể khiến ta chật vật như vậy, trong mấy vị

nửa bước Siêu Phẩm mà ta từng nhìn thấy, người này có thể đứng hàng thứ

nhất.”

Nếu như người này quyết tâm làm địch với Vô Tướng thần tông bọn họ, nhất

định sẽ mang đến rất nhiều áp lực cho Vô Tướng thần tông.

Chỉ là không biết người này chế tạo Vọng Thiên Hống làm gì? Lại muốn phục

sinh Hỏa Thần – Diễm Dung để làm gì?

Hỏa Thần – Diễm Dung phục sinh, sẽ có lợi với rất nhiều người ở Tây Hoàng

tộc, nhưng đối với vị Nam Thiên Đế này thì chưa chắc.

Thật ra nàng cũng tin tưởng lời nói của người này, đường đường là Nam Thiên

Đế của Bất Chu sơn, đúng là khinh thường nói láo.

Nhưng dù thời gian có quay trở lại, Tố Phong Đao cũng sẽ không chút do dự mà

rút đao, phá hủy thần khu của Hỏa Thần – Diễm Dung.

Mặc kệ người này có mục đích gì, Hỏa Thần – Diễm Dung và Vọng Thiên

Hống đều là có thể khiến Thần Châu diệt vong.

Tố Phong Đao chắc chắn sẽ không cho phép bọn họ tái hiện nhân thế

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play