Trực giác mách bảo Sawada Tsunayoshi rằng, dường như Gokudera Hayato chẳng có chút thiện cảm nào với cậu. Thậm chí, có khi còn tràn đầy ác ý cũng không biết chừng.
Nhưng thực ra, dù không cần đến trực giác, chỉ cần có mắt là ai cũng có thể nhận ra điều đó. Cậu học sinh chuyển trường mới đến này đang nhìn chằm chằm… Không, chính xác hơn là trừng mắt với cậu.
“Ê, Tsuna…”
Người bạn ngồi phía sau đá nhẹ vào ghế của cậu, tò mò hỏi: “Cậu quen học sinh mới à?”
“Không quen, chưa từng gặp bao giờ.”
Tsunayoshi ngả người dựa vào ghế, quay đầu trả lời, đồng thời cũng liếc thấy Gokudera Hayato không đợi giáo viên lên tiếng mà đã tự ý bước xuống bục giảng.
Cậu vẫn còn nhớ tờ giấy mà Reborn đưa cho mình, trên đó ghi lại thông tin về người này: Con lai từ Ý, cha là Boss của một gia tộc Mafia tầm trung.
Trong lúc Tsuna đang hồi tưởng, Gokudera đã dừng ngay trước bàn của cậu, dựa vào chiều cao mà cúi xuống nhìn cậu từ trên cao: “Này.”
“Cậu tìm tớ có chuyện gì sao?”
Tsunayoshi cũng rất hợp tác mà ngẩng mặt lên. Đôi mắt trong trẻo chạm thẳng vào cặp mắt xanh lục đang trừng trừng nhìn mình. Cậu không chắc lắm, thử hỏi: “Gokudera-kun… phải không?”
Lông mày Gokudera vốn đã nhíu lại, nay lại càng nhíu chặt hơn.
Chính vì nhìn thẳng vào mắt cậu ta, Tsunayoshi có thể thấy sự giằng co vụt qua trong ánh mắt ấy.
Ngay lúc cậu còn đang khó hiểu, Gokudera đột nhiên giơ chân, đạp mạnh khiến bàn học của cậu lật tung.
“Gokudera-kun, chỗ ngồi của cậu bên kia kìa.”
Yamamoto Takeshi bất ngờ xuất hiện giữa hai người, đứng chắn ở giữa và chỉ về phía vị trí mà giáo viên đã sắp xếp. Đáp lại chỉ là một tiếng hừ lạnh.
“Gokudera-kun, trở về chỗ của em đi.” Giáo viên trên bục giảng cũng lên tiếng.
Gokudera không nhìn Tsuna nữa mà quay người đi về chỗ ngồi. Dù vậy, ánh mắt của cậu ta vẫn bám chặt vào Tsuna, như thể muốn đục một lỗ trên lưng cậu vậy.
“Tsuna, cậu ổn chứ?”
Nhìn theo bóng dáng học sinh mới tóc bạc rời đi, Yamamoto quay lại hỏi, đổi lại là một nụ cười cảm kích và cái gật đầu từ Tsunayoshi: “Ừm, cảm ơn cậu, Yamamoto-kun.”
“Không sao là tốt rồi.”
Yamamoto nhún vai, cười tươi, định nói gì đó nhưng giáo viên đã cất lời: “Yamamoto, về chỗ của em đi.”
“À, biết rồi ạ!”
Đợi đến khi tất cả học sinh ổn định chỗ ngồi, giáo viên mới hài lòng gật đầu, cầm sách giáo khoa lên và bắt đầu bài giảng đầu tiên trong ngày.
“Mọi người mở sách ra trang 47…”
…
Ngoại trừ chuyện buổi sáng, khi Gokudera mạnh bạo đá đổ bàn của Tsuna, cậu ta không tiếp tục kiếm chuyện nữa. Nhưng cũng không thèm nói với cậu lấy một câu.
Chỉ có điều, suốt cả buổi sáng, Gokudera cứ trừng trừng nhìn Tsuna, khiến cậu không khỏi lo lắng mắt cậu ta có thể bị mỏi hay không.
Gokudera không tìm cậu gây chuyện nữa, nhưng bạn cùng lớp thì hiếu kỳ. Hết nhóm này đến nhóm khác kéo đến hỏi, rằng giữa hai người có ân oán gì sao.
Có hay không, Tsuna cũng không biết. Nhưng cậu có thể chắc chắn rằng mình chưa từng gặp Gokudera trước đây. Còn việc đối phương có thù oán với Vongola hay không, điều này cậu không rõ.
Nhưng từ cảm giác trực quan mà nói, Tsuna thiên về khả năng cậu ta chỉ là một thiếu niên ngang bướng mà thôi, ác ý dành cho cậu vẫn chưa đến mức căm ghét.
Dẫu vậy, bấy nhiêu cũng đủ khiến cậu đau đầu rồi. Dù sao thì, nếu 'Dame-Tsuna' bị chú ý vì chuyện gì đó, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Nghĩ vậy, Tsuna ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng bên ngoài thật đẹp, những cụm mây trôi chậm theo cơn gió, lững lờ rời xa rồi lại có những đám mây mới kéo đến.
Sự yên bình này quá đỗi dễ chịu, khiến Tsuna không nhịn được mà ngáp một cái, rồi gục xuống bàn.
Giờ nghỉ trưa, lớp học thường không có nhiều người. Cậu quyết định sẽ tận hưởng giấc ngủ ngắn trong buổi chiều yên ả này.
Dù gì thì, Tsuna cũng chẳng biết khoảng thời gian nhàn nhã như thế này có thể kéo dài bao lâu.
Gokudera từ ngoài cửa bước vào, đúng lúc trông thấy cảnh đó.
Tsuna ngủ gục trên bàn, cánh tay gầy guộc không có nhiều cơ bắp làm gối, gương mặt khi ngủ yên tĩnh như một đứa trẻ sơ sinh…
Ánh mắt Gokudera dừng lại trên vầng trán của cậu. Dưới những sợi tóc mái hơi rối, đôi mày vốn đang giãn ra bỗng nhiên cau lại.
…
Tsuna mơ thấy một người đàn ông mà cậu chưa từng gặp.
Đối phương quay lưng về phía cậu, từ góc nhìn của Tsuna, cậu chỉ có thể thấy bóng lưng ấy cho đến khi người đó quay lại.
Đó là một thanh niên trông chỉ tầm hai mươi tuổi. Mái tóc đen tự nhiên xoăn nhẹ, có vẻ đã lâu không chải chuốt, nên vừa dài vừa hơi rối.
Nhưng thứ thu hút Tsuna nhất, chính là đôi mắt xanh lục ấy.
Và cả nét mặt của người kia khi nhìn thấy cậu vừa hoài niệm, vừa đau thương.
“...!”
Tsuna đột nhiên bừng tỉnh bởi một cơn chấn động, sức mạnh của Lục Vương vốn sắp bùng phát cũng bị cậu thu lại ngay lập tức.
Cậu mơ màng ngẩng đầu, liền thấy Gokudera đang đứng bên cạnh bàn mình, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Chiếc bút chì trên bàn vẫn còn lăn qua lăn lại, có vẻ như do cú đá của Gokudera Hayato vào bàn học đã đánh thức Sawada Tsunayoshi.
“Tên cậu là... Gokudera-kun?”
Giọng Tsuna còn vương chút khàn khàn của người vừa ngủ dậy. Đôi mắt ngây ngốc kia khiến Gokudera hừ một tiếng, rồi dứt khoát quay mặt đi: “Đi theo tôi ra ngoài!”
Không chờ câu trả lời, cậu ta đã quay lưng bỏ ra khỏi lớp, sải bước thẳng về phía hành lang.
Tsunayoshi nhìn theo, gãi đầu đầy do dự. Nhưng sau cùng, cậu vẫn đứng dậy và đi theo sau Gokudera.
Cậu ta đi thẳng đến một góc khuất sau dãy nhà học, nơi hiếm khi có ai lui tới, rồi bất ngờ quay người lại.
“Tôi tuyệt đối không chấp nhận loại người như cậu làm thủ lĩnh thế hệ thứ mười của Vongola!”
Tsuna nháy mắt một cái, nhận ra điều này chắc có liên quan đến danh hiệu 'vô dụng' mà cậu đã vang danh từ lâu. Chắc hẳn Gokudera đã để ý đến chuyện cậu không tham gia giờ bóng chuyền sáng nay vì chấn thương ở chân.
Nhưng... trên đường đến đây, chẳng phải Gokudera đã cố ý đi chậm lại để không làm khó cậu hay sao?
“Gokudera-kun, tớ nghĩ cậu hiểu lầm rồi—”
“Loại người vô dụng như cậu, không đời nào có thể trở thành Đệ Thập!”
Gokudera lạnh lùng cắt ngang lời Tsuna, rồi trừng mắt nhìn ra phía sau lưng cậu: “Reborn-san, chỉ cần tôi đánh bại tên này, tôi sẽ được làm Đệ Thập đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
Không biết từ lúc nào, Reborn đã xuất hiện. Trước ánh mắt bàng hoàng của Tsuna, đứa bé ấy nháy mắt một cái đầy khiêu khích.
“Ciao~ Dame-Tsuna.”
“Reborn, cậu nghiêm túc đấy à?”
“Ai biết được.”
Tsuna chớp mắt, ngay lập tức hiểu ra Reborn chỉ đang trêu Gokudera.
Nhưng nếu cậu ta đã nói vậy, nghĩa là cậu không thể không nhận lời.
“Được thôi.”
Cậu thở dài, rồi nhìn thẳng vào mắt Gokudera với vẻ nghiêm túc hiếm thấy. “Gokudera-kun, Vongola giao cho cậu đấy.”
“…Cậu nói cái gì?”
Gokudera ngớ người. Cậu ta đã sẵn sàng lao vào trận chiến, thậm chí trên tay còn kẹp sẵn thuốc nổ, vậy mà…
“Tớ chỉ là một học sinh cấp hai bình thường. Bảo tớ thừa kế một gia tộc mafia? Không thể nào.”
Tsuna chớp chớp mắt, giọng đầy vô tội: “Hơn nữa, tớ sợ mình sẽ hoảng quá mà tự giác báo cảnh sát đầu thú mất. Nếu vào tù thì mẹ tớ sẽ lo lắm.”
“…”
Không chỉ Gokudera, mà ngay cả Reborn cũng bị lời này làm cho nghẹn họng.
Cậu ta bực mình giơ nắm tay nhỏ bé lên, không chút do dự nện thẳng xuống đầu Tsuna: “Dame-Tsuna, nghiêm túc lại cho tôi!”
Cùng lúc đó, Gokudera cũng quăng thẳng đống thuốc nổ về phía Tsuna: “Khốn kiếp, cậu dám coi thường tôi à?!”
“——Nổ tung đi!”
Hai đòn tấn công, một từ trước, một từ sau. Với cái chân đang bị thương, Tsuna hoàn toàn không có khả năng né tránh.
Ngay lúc cậu nghĩ mình sẽ bị thổi bay, búa của Reborn bỗng nhiên phóng to, đập thẳng vào loạt thuốc nổ và hất chúng sang một bên—
Rơi ngay cạnh một đôi giày da đen bóng.
“Yo, Tsuna, Gokudera.”
Yamamoto Takeshi vẫy tay, cười tươi rói: “Hai cậu đang chơi gì vậy?”
Tsuna có thể chịu đòn, dù sao thì thể chất của cậu cũng khá đặc biệt. Nhưng Yamamoto thì không. Cậu ấy là một người bình thường.
Tsuna không muốn cậu ấy bị cuốn vào chuyện này.
“Yamamoto, chạy mau!”
“Hả?”
Yamamoto nghiêng đầu đầy ngây thơ. Trong khi đó, Reborn nhếch môi, tỏ vẻ như đang chờ đợi kịch hay.
Nhưng ngay sau đó—
Một xô nước lạnh buốt đổ ập xuống, dập tắt toàn bộ bầu không khí căng thẳng.
“…”
Dame-Tsuna vác cả một xô nước từ dưới gốc cây lên, tưới thẳng lên những quả bom đang cháy đỏ.
Khi thấy ngọn lửa trên dây nổ hoàn toàn bị dập tắt, cậu mới thở phào một hơi.
“Phù... Nguy hiểm quá...”
Yamamoto lúc này mới cúi xuống nhặt một quả bom lên, tò mò xoay xoay nó trong tay.
“Cái này là gì? Đồ chơi à?”
Tsuna không biết nên thở dài hay cảm thấy may mắn vì cậu ấy quá vô tư.
Nhưng phiền phức này còn chưa dứt.
“Xem chiêu! Dội bom gấp ba!”
Gokudera vừa dập lửa xong, lại càng thêm bực bội, cắn răng giật thêm ba lần số bom lúc nãy ra. Nhưng vì quá nhiều, một số đã rơi thẳng xuống chân cậu ta.
Tsuna thấy vậy, không chút do dự hắt cả phần nước còn lại trong xô về phía Gokudera.
“Bịch—!”
Nước lạnh từ đầu đến chân.
Gokudera chết đứng tại chỗ, mái tóc bạc ướt sũng nhỏ giọt, mắt mở to, đầy bàng hoàng.
“Thậ… Thật thất lễ quá, Đệ Thập!”
Ngay lập tức, cậu ta quỳ xuống, trán đập mạnh xuống đất một cách hối lỗi.
Tsuna cứng đờ, khóe môi giật giật.
Sao tự nhiên cậu cảm thấy phiền phức hơn nữa thế này?
“À, nhưng thế này cũng tốt.”
Reborn nhẹ nhàng cất khẩu súng vào trong mũ, trên tay cậu ta, Leon cũng trở về hình dạng ban đầu.
Dù sao, mục đích cũng đã đạt được rồi.