Dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, những bông tuyết trắng chậm rãi tan rã, chim sẻ ríu rít cất tiếng hót, mang theo chút hơi ấm cho vùng đất giá lạnh. Xa xa, lớp tuyết đọng dường như khẽ cử động.
Một bàn tay bất ngờ vươn ra từ lớp tuyết trắng xóa, Bùi Kiều gần như dốc hết sức lực mới có thể ho khan từng tiếng, cố gắng bò ra khỏi đống tuyết vùi lấp cơ thể mình.
Gương đồng bên cạnh vội vã giục giã:
"Ngươi đã ngủ suốt một đêm rồi! Nếu không gọi ngươi tỉnh lại, e rằng ngươi đã thực sự hôn mê trong tuyết."
Ánh nắng vàng vọt chiếu xuống tuyết đọng, tàn dư của ngọn lửa đêm qua sớm đã lụi tàn. Tuyết lông ngỗng vẫn tiếp tục rơi, gió lạnh cuốn theo băng giá len lỏi vào da thịt, rét buốt đến tận xương. Trận chiến khốc liệt của đêm trước giờ đây chỉ còn lại dấu vết mơ hồ, Tuyết Vực lại trở về vẻ tĩnh lặng như chưa từng nhuốm máu.
Bùi Kiều run rẩy, gắng sức đào bới lớp tuyết để tìm Hứa Minh. Thương thế hắn rất nặng, hiện vẫn hôn mê bất tỉnh.
Gương đồng lải nhải:
"Uy lực tàn dư của quang diễm hôm qua thực sự quá lớn. May mà ngươi đứng xa, hơn nữa lại thoát thân nhanh, chỉ bị vùi dưới tuyết nên mới có thể giữ được mạng. Những kẻ còn lại, e rằng chẳng ai sống sót..."
Bùi Kiều cắn chặt môi, giọng khàn khàn hỏi:
"Cố Cảnh Nghiêu đâu? Hắn vẫn còn sống chứ?"
Dù là người đến từ tương lai, nàng biết rõ Cố Cảnh Nghiêu nhất định sẽ sống sót rời khỏi thiên lao, nhưng những gì diễn ra đêm qua vẫn khiến nàng chấn động không thôi.
Gương đồng đáp:
"Sau trận chiến kinh hoàng đó, hắn hẳn là bị trọng thương rồi ngất đi."
Bùi Kiều run lên, vội vã rút phi kiếm, hướng thẳng đến đỉnh núi.
Nàng vốn đã chuẩn bị tinh thần để đào người ra khỏi tuyết, nhưng may thay tình hình không quá bi thảm như tưởng tượng.
Cách đó không xa, giữa nền tuyết trắng xóa, một bóng người khoác áo trung y màu mai hồng dựa vào tảng đá lớn. Cảnh tượng tựa như một bức họa vẽ hồng mai giữa trời tuyết, đẹp đẽ mà bi thương. Thậm chí, thoạt nhìn còn giống như hắn chỉ đang chợp mắt.
Khung cảnh ấy khiến Bùi Kiều sững sờ. Nàng cuộn tròn người, rón rén ghé sát trên phi kiếm, cẩn thận lượn vòng quanh hắn mấy lượt, quan sát suốt mười lăm phút.
—— Chỉ khi chắc chắn hắn không còn động đậy, nàng mới dám tiến đến gần.
Tuyết rơi xào xạc, bàn chân nhỏ bé bọc trong đôi ủng da hươu của nàng in lại dấu vết nhạt nhòa trên nền tuyết.
Bùi Kiều không khỏi nhớ đến dáng vẻ của hắn đêm qua—đôi mắt phản chiếu ánh huyết nguyệt lạnh lẽo, sát khí cuộn trào, áp lực đáng sợ đến mức khiến nàng chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy khí huyết đảo lộn, chân tay mềm nhũn. Thế nên, nàng nào dám nhìn thẳng hắn lâu.
Thế nhưng khi đến gần, nàng mới phát hiện… người này ngủ say trông cũng không hề đáng sợ như vậy.
Điều khiến nàng kinh ngạc hơn cả là dưới mái tóc dài đen nhánh ấy, khuôn mặt hắn lại trẻ trung đến lạ thường. Đường nét trên gương mặt sắc sảo nhưng vẫn mang theo vẻ non trẻ của một thiếu niên, làn da trắng tựa tuyết, trung y màu mai hồng khoác trên người không hề có vẻ diễm lệ quá mức, trái lại, dường như sinh ra để dành riêng cho hắn. Hàng mi dày tựa lông quạ phủ bóng mờ nhạt lên hốc mắt, phản chiếu sắc lạnh của trời đông.
Một bông tuyết rơi lả tả, nhẹ nhàng đáp xuống chóp mũi thẳng tắp của hắn, cuối cùng lặng lẽ dừng lại trên đôi môi đỏ thắm.
Thật kỳ lạ—một kẻ lãnh huyết vô tình, một kẻ bạo ngược đến cực điểm, vậy mà môi lại mang dáng hình dịu dàng đến vậy, nhắm nghiền lại trông như đang chờ đợi một nụ hôn, khiến lòng người bất giác rung động.
Bùi Kiều chợt nhớ đến những lời đồn về hắn. Có kẻ nói Cố Cảnh Nghiêu tàn khuyết đến mức chưa ai từng thấy dung mạo thật của hắn mà còn sống. Có người lại bảo hắn to lớn, vạm vỡ đến nỗi chỉ cần mở miệng cũng có thể nuốt chửng vài đứa trẻ con.
Những câu chuyện ấy muôn hình vạn trạng, mỗi người một phiên bản khác nhau.
Nhưng không ai có thể ngờ rằng, "ma đầu" trong lời đồn—không chỉ không đáng sợ, mà còn tuấn mỹ đến mức khiến người ta quên cả hô hấp, đẹp đẽ đến mức tự biết bản thân thua kém.
Gương đồng nhắc nhở:
"Hắn đã bị tổn thương kinh mạch nghiêm trọng, tu vi gần như phế bỏ. Hiện tại, hắn chỉ còn thoi thóp nhờ Phong Hồn khóa kéo dài hơi tàn. Nếu không mau đưa hắn về chữa trị, chỉ e khó qua khỏi."
Bùi Kiều thở dài một hơi, tiến lại gần hơn. Đột nhiên, nàng ngửi thấy trên người hắn phảng phất mùi hương lạnh lẽo của mai tuyết, thanh mát đến mức khiến nàng choáng váng.
Bùi Kiều lắc lắc đầu, cố lấy lại tỉnh táo. Nhưng ngay khi vừa nhấc cánh tay hắn lên, bỗng nhiên trời đất quay cuồng. Trong chớp mắt, nàng liền bị một luồng lực mạnh mẽ kéo ngã xuống nền tuyết. Một bóng đen mang theo sát khí lạnh lẽo như thuỷ triều lập tức bao phủ lấy nàng.
Cả sống lưng nàng lạnh buốt đến tận xương. Mở to mắt đầy kinh ngạc, nàng ngửa đầu nhìn kẻ lẽ ra đang hôn mê giờ phút này lại đang đè chặt lên người mình, từ trên cao lạnh lùng quan sát.
Khi nhắm mắt, hắn tinh xảo đến mức có chút ôn hòa, vô hại, thậm chí mang theo chút vẻ vô tội. Nhưng ngay khi mở mắt ra, toàn bộ khí chất liền biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Đôi mày sắc bén vương đầy lệ khí, đuôi mắt nhếch lên như lưỡi dao hé mở, sát ý lạnh lùng tràn ra.
Trong đáy mắt thiếu niên ấy là hàn ý thấu xương, vô tình đến cực điểm. Ánh mắt hắn khi nhìn nàng giống như đang đánh giá một con kiến nhỏ có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào.
Không cho nàng bất kỳ cơ hội phản ứng nào, bàn tay hắn lập tức siết chặt lấy cổ nàng.
Trước đó, Bùi Kiều từng để ý bàn tay hắn rất đẹp, đốt ngón tay rõ ràng, thon dài mà hữu lực.
Nhưng lúc này, bàn tay ấy lại là thứ đang giam cầm sinh mệnh nàng, mang theo hàn khí chết chóc, siết lấy cổ nàng không chút nương tay. Nàng mở to mắt, hơi thở dồn dập, trong lòng kinh hoảng tột độ.
Lòng bàn tay hắn có một lớp vết chai mỏng, giờ phút này lại nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy trắng mịn của nàng, khiến cả người nàng run rẩy không kiểm soát.
“Thì ra là… cá lọt lưới.”
Thanh âm trầm thấp, hơi khàn vì suy yếu nhưng vẫn mang theo hàn khí thấu xương. Giọng nói hắn lướt qua tai nàng như một cơn gió rét buốt, khiến nàng không kìm được mà rùng mình.
Bùi Kiều hoàn toàn bị hắn áp chế, không cách nào phản kháng.
Tên này… sao lại có thể vùng dậy như thế chứ?!
Nàng lập tức nói:
"Ta đến cứu ngươi! Ngươi đây là lấy oán báo ơn sao?"
Lời vừa dứt, cổ họng nàng liền bị siết chặt hơn, không thể phát ra âm thanh. Nàng chỉ có thể trừng lớn mắt, trơ mắt nhìn hắn hơi nghiêng người, chậm rãi ghé sát vào bên gáy nàng.
Hắn nhìn nàng, đôi mắt hờ hững không chút dao động, khóe mắt nhàn nhạt tà khí, môi khẽ nhếch, lộ ra ý cười lạnh lẽo.
"Sao nào?"
Thanh âm hắn dễ nghe nhưng lại mang theo âm điệu trầm thấp nguy hiểm, giống như lời tình nhân thì thầm bên tai, lại như lưỡi dao kề sát cổ, không cách nào chống cự.
Nhưng đồng thời, bàn tay siết trên cổ nàng lại càng dùng sức.
Hơi thở Bùi Kiều dần trở nên gấp gáp, cổ họng bị chèn ép đến mức nghẹn lại. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, không chịu nổi mà bắt đầu giãy giụa. Nhưng càng vùng vẫy, lực đạo trên cổ nàng lại càng mạnh hơn.
Cố Cảnh Nghiêu lạnh nhạt nhìn nàng giãy giụa, ánh mắt thậm chí còn mang theo một tia trào phúng. Hắn từ trên cao quan sát bộ dạng chật vật của nàng, không chút gợn sóng.
Bùi Kiều cố gắng cất giọng nói,
“Ta đã nói… ta sẽ giúp ngươi cởi bỏ Phong Hồn khóa… Ta không có ý muốn hại ngươi…”
Nghe vậy, hàng mi hắn khẽ rung động, ánh mắt chậm rãi dời xuống cần cổ mảnh khảnh lộ ra ngoài áo khoác của nàng.
Ngón tay hắn đang áp trên gáy nàng, ngay đúng vị trí động mạch, có thể cảm nhận được nhịp đập mong manh dưới lòng bàn tay.
Ấm áp, yếu ớt, giống như một con vật nhỏ vô lực, đang nghển cổ chờ đợi cái chết.
Làn mi dài rũ xuống, ánh mắt nàng vì nghẹt thở mà bắt đầu đỏ lên, đôi mắt ngập nước phiếm chút ánh sáng yếu ớt.
Tuyết rơi xuống không ngừng, gió lạnh quất vào mặt.
Cố Cảnh Nghiêu hơi nhướng mày, nhưng chẳng những không có ý động lòng, ngược lại còn cười khẩy một tiếng. Giọng hắn lạnh lẽo, mang theo một tia giễu cợt:
"Chỉ có người chết, mới không có uy hiếp."
Nếu hắn là kẻ dễ dàng tin người, e rằng mấy năm nay đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Ngay cả khi ở vào thời điểm bình thường, chưa chắc hắn đã chịu tha mạng cho Bùi Kiều, huống hồ hiện giờ hắn đang trọng thương, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi. Làm sao hắn có thể để nàng thừa cơ chiếm lợi thế?
Ngay khi năm ngón tay hắn siết chặt thêm lần nữa, Bùi Kiều biết hắn đã thực sự động sát tâm, lời lẽ khuyên nhủ lúc này đã hoàn toàn vô dụng.
Giây trước nàng còn mang vẻ bình tĩnh, như thể đã sẵn sàng đối diện với cái chết, nhưng ngay giây sau, đôi mắt bỗng mở to, hung hăng cúi đầu cắn mạnh vào tay hắn, dùng toàn bộ sức lực phản kháng.
Phi! Ngươi cái đồ ma đầu lòng lang dạ sói, không nói đạo lý, không có võ đức!
Khi tính mạng bị đe dọa, tiềm năng của con người là vô hạn.
Có lẽ vì cảnh tượng hắn đứng giữa biển lửa khống chế sinh tử của tu sĩ Tiên Châu đã để lại trong nàng ấn tượng quá sâu đậm, khiến nàng nhất thời quên mất một điều quan trọng——
Giờ đây, hắn đã bị trọng thương, gân mạch đứt gãy, chẳng khác nào một phàm nhân mất đi linh lực.
Mà nàng, dù sao cũng đã tu luyện một khoảng thời gian, chẳng lẽ ngay cả một tên phàm nhân thoi thóp cũng không đối phó được?
Bùi Kiều dồn linh lực vào lòng bàn tay, lập tức đánh về phía Cố Cảnh Nghiêu.
Gần như ngay khoảnh khắc ra tay, nàng chợt cảm thấy hối hận—hắn vốn đang bị trọng thương, nếu nàng xuống tay quá nặng, lỡ đâu lại đánh chết hắn thật thì sao?
Linh lực sắc bén vờn quanh tay nàng, nháy mắt đã đánh thẳng vào bụng hắn. Chỉ nghe một tiếng vang thanh lệ vang lên——
Đạo linh lực kia không những không khiến hắn bị thương, mà ngược lại…
Nó làm nổ tung áo của hắn.
Tấm áo trên người hắn chỉ kịp vang lên một tiếng “hưu”, liền hóa thành làn sương mỏng tan vào không khí.
Bùi Kiều: "……"
Gương đồng: "…… Chỉ có vậy thôi á??"
Trên mặt Cố Cảnh Nghiêu thoáng hiện lên vẻ quỷ dị, ánh mắt hắn lướt qua môi nàng, chậm rãi dời xuống cánh tay mình, nơi đang hằn sâu một vết răng đỏ chói.
Dấu răng nhỏ cắn rất sâu, đau đớn không đáng kể, nhưng khi nàng cắn xuống, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng hơi ấm mềm mại của khoang miệng nàng bao bọc lấy làn da lạnh lẽo của mình.
Trong bầu không khí lạnh lẽo này, hơi ấm ấy lại giống như một ngọn lửa, khiến hắn theo bản năng hơi co giật đầu ngón tay.
Bùi Kiều lúc này càng thêm nghẹn lời.
Trước mặt nàng là một thanh niên thân hình cao lớn, vai rộng lưng dài, cánh tay rắn rỏi.
Mà lòng bàn tay nàng… lại đang đặt trên phần bụng rắn chắc, thon gọn của hắn.
Cơ bụng hắn săn chắc, đường nét mượt mà, sờ vào có chút… cộm tay. Nhưng mà cảm giác cũng không tệ lắm.
Bùi Kiều theo bản năng sờ thử một cái, sau đó mới giật mình nhận ra mình đang làm gì. Sợ đến mức như bị điện giật, nàng lập tức rụt tay về.
Cố Cảnh Nghiêu cảm nhận được động tác của nàng, ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng cúi đầu nhìn nàng.
Trong đáy mắt hắn không chút che giấu sát khí, thẳng thừng nhìn nàng chằm chằm.
Bùi Kiều: ……
Ánh mắt này… cứ như đang đánh giá một miếng thịt heo ngoài chợ, xem thử nặng bao nhiêu cân vậy.
Sát ý u ám trong mắt hắn vẫn chưa hề thuyên giảm.
Đúng lúc Bùi Kiều đang cấp tốc suy nghĩ đối sách, người trước mặt bỗng nhiên đưa tay che miệng, phát ra mấy tiếng ho khan xé gan xé phổi.
Máu đỏ tươi tràn ra từ kẽ tay hắn, rơi xuống nền tuyết trắng, tựa như những bông mai đỏ rực.
Huyết sắc vương trên gương mặt trắng như ngọc, càng tôn lên vẻ âm trầm quỷ dị. Hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng, ánh mắt mang theo sự xâm lấn đầy áp bức, khiến đáy lòng Bùi Kiều không khỏi run lên.
Ngay khoảnh khắc đó, nàng bỗng thấy hắn đột ngột nghiêng người, không hề báo trước mà thẳng tắp đổ về phía mình!
Dáng người hắn tuy cao gầy, nhưng sức nặng khi ngã xuống lại chẳng hề nhỏ. Bùi Kiều bị đè đến mức kêu lên một tiếng đau đớn, suýt chút nữa nghi ngờ hắn cố ý lấy cái cớ này để đè chết nàng!
Nhưng điều kỳ lạ là… sau khi đổ xuống, hắn không còn phát ra bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Kiều: A… Lộc cộc!
(Nhìn thì có vẻ như vừa tung ra một chiêu đại sát thương, nhưng thực chất lại chẳng thấm vào đâu…)
Gương đồng: …… Vậy thôi á???!