Khi Phương Độ mang chiếc mẹt lớn đựng đầy những bình lọ nhỏ ra sân, hắn phát hiện có một vị khách không mời đang đứng trước cổng.
Là thiếu nữ ấy.
Nàng khoác trên mình bộ y phục màu xanh nhạt, kiểu dáng thường thấy của người tu đạo, bên hông đeo một thanh kiếm, chuôi kiếm có tua rua ngọc chạm hình chim phượng xanh.
Một tay nàng tựa vào hàng rào, nghiêng đầu, nở nụ cười rạng rỡ nhìn Phương Độ.
"Tiên sinh, có để dành cho ta một bông ngân châu không?"
Giọng nàng vang lên.
Nàng đã trở nên cao ráo, dáng người mềm mại thanh thoát, nét non nớt thuở nào đã hoàn toàn biến mất. Giọng nói trong trẻo như suối reo, mang phong thái của kẻ ở vị thế cao, nhưng lại cố tình thu liễm trước mặt Phương Độ.
Cùng bị che giấu là mùi máu tanh vương trên người nàng.
Nàng đến đây với y phục sạch sẽ, chỉ là Phương Độ sống hơn trăm năm không phải uổng phí.
Nàng từng nói sẽ báo thù, hắn biết nàng đã thành công.
“Ta đã tự tay tàn sát cả tộc.”
Nàng cười nhạt, dùng giọng điệu vô tư hồn nhiên để kể lại một chuyện kinh hoàng.
"Nhà ta chỉ là một chi nhánh nhỏ phụ thuộc vào dòng chính. Nữ tử dòng chính không muốn gả cho kẻ ác, bèn ép ta phải thay thế. Phụ thân không chịu nhượng bộ, mẫu thân không cam lòng, kết quả, cả hai đều bị giết, còn ta thì bị trói lên kiệu hoa.
Người áp giải ta lên kiệu là muội muội duy nhất của ta. Nó có chút võ công, dốc hết sức đẩy ta chạy thoát. Đến khi ta biết tin, nó đã bị làm nhục rồi tra tấn đến chết.
Ta trốn đến chỗ tiên sinh, vốn định ẩn cư cả đời nơi núi hoang này. Ta thấy tiên sinh vì một loài hoa mà kiên nhẫn chờ đợi trăm năm, trong lòng có cảm ngộ.
Kẻ thù rất mạnh, báo thù không dễ. Một năm không được, thì hai năm, hai năm không được, thì mười năm.
Nhưng ta rất may mắn, đến năm thứ ba đã luyện thành bản lĩnh, thừa lúc kẻ địch không đề phòng, thẳng tay đồ sát.
Từ nay về sau, ta chính là huyết mạch chính thống, ta chính là chính đạo."
Nàng ngồi xếp bằng đối diện tảng đá giữa sân, lưng thẳng tắp như một thanh kiếm sắc bén không thể giấu đi ánh sáng.
Tay nàng nhặt lên một viên đá vụn, nhưng cứ như đang cầm một quân cờ có thể xoay chuyển càn khôn.
Bên kia tảng đá, Phương Độ chỉ yên lặng nhìn nàng, ánh mắt bình thản, vẻ mặt trầm lắng.
Một bên là sóng dữ, một bên là vực sâu.
Hắn đặt chiếc bình gốm đựng ngân châu khô lên tảng đá, tựa như cây kim cố định giữa cơn cuồng phong, khiến sát khí quanh người nàng dần tan đi.
Lông mi nàng khẽ run, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của hắn.
Chỉ một ánh mắt ấy, lại khiến cõi lòng bôn ba giữa giông tố của nàng dần dần lặng xuống.
"Uống trà không?"
Phương Độ vẫn dùng chiếc cốc đất nung cũ rót cho nàng một chén trà nhạt.
Hắn không quan tâm nàng cảm thấy hả hê ra sao sau khi báo thù, cũng không thắc mắc nàng nhận được bao nhiêu lợi ích khi đoạt lại quyền lực.
Hắn chỉ cảm thấy, nàng cần chén trà này.
Thành cốc thô ráp, bề mặt có những đường gồ ghề. Đây là bộ chén đầu tiên hắn tự tay nung, không hoàn hảo, nhưng vì trải qua vô số lần thất bại mới làm ra được, nên hắn rất trân trọng, vẫn dùng cho đến bây giờ.
Dù sau này tay nghề đã thuần thục, có thể làm ra nhiều loại đồ gốm tinh xảo hơn, hắn vẫn luôn yêu thích bộ đầu tiên này nhất.
Ngón tay nàng nhẹ lướt trên thành cốc. Lòng bàn tay nàng vì nhiều năm luyện kiếm mà chai sạn, khi cọ sát với bề mặt không trơn nhẵn của chiếc cốc, như thể đang va chạm với dấu vết thời gian.
Báo thù rửa hận, đoạt lại quyền thế, nàng đã có trong tay thành công mà người đời ngưỡng vọng.
Nhưng trước mặt Phương Độ, tất cả bỗng trở thành hư không, tựa như những gợn sóng lăn tăn trên bề mặt chén trà.
Trà ấm, vừa vặn để uống. Nàng luôn có thể uống được trà ở nhiệt độ hoàn hảo khi đến chỗ hắn.
Nàng lặng lẽ nhìn người thanh niên trước mặt, áo vải đơn sơ, dung mạo lại tuấn tú xuất chúng.
Hắn cũng đang chuyên tâm thưởng thức chén trà trong tay.
Bất kể là hái thuốc, nghiền dược, hay đơn giản là uống một chén trà nhạt, hắn chưa từng làm hai việc cùng lúc, cứ như vậy mà đắm chìm vào sự tĩnh lặng của bản thân, khiến người khác cũng vô thức bị cuốn vào nhịp điệu ấy.
Trong núi vọng ra tiếng chim kêu, gió lùa qua rừng trúc tạo nên âm thanh trong trẻo, chuông gió trúc khẽ ngân lên những tiếng rì rầm. Dòng nước trong vắt như nâng đỡ lấy trái tim thiếu nữ.
"Tiên sinh... mong người thứ lỗi vì lúc nãy ta đã mạo phạm."
Nàng chủ động lên tiếng xin lỗi Phương Độ.
Hắn không trách móc, hoặc có thể nói là đã quá quen thuộc với những câu chuyện như thế này.
Hắn từng nghe biết bao nhiêu câu chuyện, nàng cũng chỉ là một nhân vật trong đó.
Tuổi thọ của hắn dài đằng đẵng, đủ để dung nạp vô số những mảnh đời.
"Lần trước lúc chia tay, ngươi nói muốn xin ta một đóa Ngân Châu. Ta đã giữ lại cho ngươi, vừa hay, lần này ngươi lên núi, có thể nói cho ta biết nó được dùng vào việc gì không?"
Trong mắt thiếu nữ lóe lên tia tò mò.
"Ngân Châu... chẳng phải chỉ có tác dụng tu bổ linh căn thôi sao? Ta chỉ nghe nói về công dụng ấy."
Phương Độ khẽ gật đầu.
"Dùng riêng Ngân Châu thì chỉ có tác dụng ấy. Nhưng nếu kết hợp với dược liệu khác, nó có thể phát huy thêm nhiều công dụng. Bổ khí dưỡng huyết, cường kiện xương cốt, thanh tâm an thần, thậm chí còn có thể dưỡng nhan, tùy vào ngươi muốn gì."
Phương Độ với gương mặt thản nhiên nói ra hai chữ "dưỡng nhan", khiến khóe môi thiếu nữ hơi giật giật.
"Có thể cải tử hoàn sinh không?"
"Không thể."
Phương Độ dứt khoát lắc đầu.
"Ngân Châu sinh trưởng theo tự nhiên, thuận theo bốn mùa mà sinh mà diệt. Còn cải tử hoàn sinh là nghịch thiên đạo, hai điều ấy không thể dung hòa, nó không làm được chuyện đó."
Thiếu nữ vốn không đặt quá nhiều hy vọng, vì vậy khi Phương Độ khẳng định như vậy, nàng cũng không cảm thấy thất vọng lắm.
"Vậy nếu không thể cải tử hoàn sinh... có cách nào để nó có thể đời đời truyền lại không?"
Thiếu nữ đưa ra một ý tưởng ngoài dự liệu của Phương Độ, khiến hắn có chút suy tư.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi gật đầu.
"Được."
Thế là hắn và nàng lại hẹn nhau ba năm sau gặp lại. Hắn bảo ba năm sau nàng quay lại lấy thứ nàng cần.
Phương Độ đã nghĩ ra thứ phải làm nhưng hắn không vội vàng.
Trước tiên, hắn chiếu theo những phương thuốc đã viết sẵn, chuẩn bị đầy đủ dược liệu. Sau đó, hắn lấy hơn trăm viên Ngân Châu, phân ra cho hơn trăm đơn thuốc khác nhau, bào chế thành các loại dược phẩm thượng hạng.
Có thuốc hoàn hoạt huyết hóa ứ, có thuốc bột thanh tâm giải độc, có cả thuốc cao sánh mịn, chính là thần dược dưỡng nhan trong lời hắn nói.
Để chứa đựng những dược liệu quý giá này, Phương Độ còn tự tay nung một mẻ gốm men rạn, trong suốt như mặt hồ đóng băng vào mùa đông, phản chiếu sắc xanh lam nhàn nhạt.
Những chiếc bình gốm có miệng nhỏ, những chiếc hũ dẹt thấp, tổng cộng có hơn mười loại hình dáng khác nhau.
Phương Độ đổ thuốc hoàn vào bình, trét thuốc cao vào hũ.
Dù là bình hay hũ, dưới đáy của chúng đều có khắc hai chữ "Độ Dĩ".
Độ trong vượt qua, Dĩ trong đã qua.
Trong nhân gian, cái tên "Độ Dĩ" vang danh suốt trăm năm, là một thương hiệu lẫy lừng.
Tương truyền rằng Độ Dĩ tiên sinh là một bậc kỳ tài, đi khắp chốn nhân gian, cuối cùng đến được Bồng Lai, học được từ tiên nhân các kỹ nghệ nấu rượu, bốc thuốc, chế tạo, chăn nuôi, trồng trọt,...
Phương Độ từng nghe những lời đồn đại ấy, nhưng hắn chỉ cười nhạt.
Chẳng qua là người đời phủ lên hắn một tầng sắc màu huyền thoại mà thôi.
Nhưng tay nghề của hắn là thật. Chỉ cần có hai chữ "Độ Dĩ" khắc trên vật phẩm, tự nhiên chứng minh đó không phải phàm phẩm.
Danh tiếng Độ Dĩ Đường vang xa, nổi bật nhất chính là rượu và dược.
Phương Độ có sản nghiệp nơi nhân gian, nhưng hắn không cần đích thân quản lý, đã có người thay hắn lo liệu. Việc hắn cần làm chỉ là chuyên tâm canh tác trên mảnh đất của mình.
Hai ngày trước, Phương Độ đã gửi thư ra ngoài núi, tính toán thời gian, hôm nay hẳn cũng có hồi âm.
Chiều tà, khi hắn đang vớt vài con cá còn sống từ khe suối, bỏ vào giỏ tre chuẩn bị mang về thì thấy một con mèo toàn thân đen tuyền, chỉ có bốn chân là tuyết trắng, đang ngồi chễm chệ giữa con đường nhỏ.
Dù là một con mèo, nhưng lại có cái tên của một con người.
Phương Độ gọi nó là "Ô Vân công tử".