Hôm sau, Phương Độ bật dậy khỏi giường. Trời vừa hửng sáng, có thể nhận ra đó là một ngày thời tiết đẹp.
Hắn lấy những bông Ngân Châu đã hái từ hôm qua mang ra sân. Trên phiến đá phẳng, Phương Độ trải một tấm vải dệt dày rồi cẩn thận đổ ngân châu từ trong vò ra, vừa đổ vừa dùng một mảnh tre nhỏ tách từng viên một.
Những hạt ngân châu nhỏ nhắn, sau khi rụng khỏi cành hoa, cánh hoa bên trong sẽ cuộn lại, dần khép kín thành hình tròn, trông càng giống những viên châu trắng ngần.
Phơi ngân châu phải kéo dài tròn ba mươi ngày, mỗi sáng khi mặt trời mọc phải lấy ra từ vò và dàn phẳng, đến trước khi mặt trời lặn lại phải thu vào, cứ thế lặp đi lặp lại.
Nhưng Phương Độ không thấy phiền.
Hắn cẩn thận đổ hết những viên ngân châu ra vải, từng hạt một tách rời.
“Đây là gì thế, ăn được không?”
Một giọng nói bất chợt vang lên. Phương Độ đang ngồi xổm liền ngẩng đầu lên, qua phiến đá lớn, thiếu nữ hơi nghiêng đầu, mỉm cười với hắn.
Nghe thấy chữ “ăn”, Phương Độ cảnh giác dùng tay che lại những bông hoa của mình.
“Không ăn được.”
“Ngươi giữ gìn như vậy… chắc chắn là ăn được, đúng không?”
Thiếu nữ cười tươi.
Hôm nay nàng thay một bộ đồ ngắn giản dị, nhưng vẫn không giấu nổi dung mạo xinh đẹp.
Bộ giá y rách nát kia đã chẳng biết bị nàng vứt đi đâu rồi.
Phương Độ không muốn tiếp tục bàn về chuyện hoa với nàng, sợ nàng thực sự nhòm ngó ngân châu của mình.
“Ta pha sẵn trà rồi, lại đây uống đi.”
Hắn bê từ trong nhà tre ra một chiếc bàn tre cùng hai chiếc ghế tre. Từ những đường nét không ngay ngắn của bàn ghế có thể nhận ra, tất cả đều do chính tay Phương Độ đẽo gọt.
Thiếu nữ ngồi xuống một trong hai chiếc ghế, tò mò quan sát xung quanh.
Căn nhà tre mà Phương Độ ở không lớn, từ cửa sổ mở rộng có thể nhìn thấy bên trong bày biện cũng chỉ vài món đồ đơn giản. Khung cửa sổ treo một chiếc chuông gió làm từ trúc xanh, gió núi lướt qua, những ống trúc khẽ va vào nhau.
Bên ngoài là một mảnh sân nhỏ, xung quanh dựng hàng rào sơ sài. Trong sân có hai khoảnh đất trồng dược thảo, trông có vẻ màu mỡ. Có lẽ trước đó từng trồng gì đó, nhưng giờ đều đã được thu hoạch sạch, chỉ còn lại một cành ngân châu.
Thiếu nữ hỏi Phương Độ. Hắn đáp rằng ngân châu cần rất nhiều dưỡng chất, một khi đã trồng nó ở đây, thì không thể trồng thêm thứ gì khác. Nếu không, hoặc là ngân châu chết, hoặc là tất cả những loài cây khác đều bị nó hút cạn.
Thiếu nữ gật đầu.
“Vậy trăm năm sau, ngươi vẫn định trồng ngân châu nữa chứ?”
Phương Độ lắc đầu.
“Ngân châu một trăm năm mới nở hoa một lần, sau lần này, nó sẽ không bao giờ ra hoa nữa.”
“Vậy ngươi…”
Nàng quay đầu nhìn cành ngân châu đã héo rũ kia, lần nở hoa này đã vắt kiệt sức sống của nó.
Phương Độ cũng nhìn theo.
“Ta đợi nó khô héo.”
“Dù sao nó cũng sẽ tàn úa, ngươi cần gì phải hao phí thời gian đến thế? Chẳng qua chỉ là một loài thực vật, chi bằng chôn nó xuống luôn đi.”
Nghe lời nàng, Phương Độ suy nghĩ một lát.
“Ngươi nói đúng.”
“Vậy thì…”
“Nhưng ta vẫn muốn đợi.”
Đợi đến khi nào, Phương Độ không nói, thiếu nữ cũng không hỏi.
Nàng đoán hắn chẳng bận tâm đến những chuyện như vậy.
Qua dăm ba lần chuyện trò, thiếu nữ đã hiểu phải nói chuyện với Phương Độ như thế nào. Nàng không bàn về thế sự, cũng chẳng thăm dò. Việc nàng làm nhiều nhất mỗi ngày là nhìn Phương Độ rải từng viên ngân châu ra, rồi lại nhặt từng viên cất vào.
Phương Độ cũng không hỏi.
Nàng đến từ đâu, tại sao lại mặc giá y rách nát, chật vật chạy đến đây, thậm chí ngay cả tên nàng là gì, hắn cũng không hỏi.
Dường như giữa họ có một sự ăn ý, lặng lẽ trôi qua hai ngày như vậy.
Đến ngày thứ ba, thiếu nữ ngồi xổm một bên phiến đá, nghiêng đầu, cúi mắt chăm chú nhìn những viên ngân châu ngày càng thêm sắc sảo.
“Tiên sinh, ta phải đi rồi.”
“Ừm.”
“Ta đi báo thù.”
“Ừm.”
“Có thể để lại cho ta một đóa ngân châu không? Ta sẽ trả tiền.”
“Ta không lấy tiền.” Phương Độ lắc đầu. “Nhưng ngươi có thể nợ ta một ân tình.”
Nghe vậy, thiếu nữ nở nụ cười ranh mãnh.
“Ân tình còn đắt hơn cả tiền đấy. Nhưng… ta đồng ý.”
Nàng đứng dậy, phủi quần áo, vuốt phẳng những nếp nhăn cuối cùng.
“Chờ ta trở về, mong tiên sinh vẫn còn một chén trà để ta uống.”
Từ đó, nàng rời khỏi ngọn núi.
Những ngày sau khi thiếu nữ rời đi, với Phương Độ mà nói chẳng có gì thay đổi. Nàng đến rồi đi, tựa như một cánh hoa lướt qua trước mắt hắn rồi thuận theo dòng suối mà trôi xa.
Phương Độ tiếp tục công việc phơi ngân châu, tổn thất mất ba mươi đóa, ít hơn hắn tưởng.
Tổn thất này dù đã có mọi biện pháp phòng ngừa, vẫn là điều không thể tránh khỏi. Hắn đã lường trước nên cũng không thấy tiếc nuối hay đau lòng.
Những bông còn lại, Phương Độ dùng chày mảnh giã thành bột, chuẩn bị trộn cùng các loại dược liệu khác để chế thành thuốc, cả dạng uống lẫn dạng bôi.
Dược liệu đều là dược thảo hoang mọc trên núi. Phương Độ không vội khai khẩn đất đai, bởi lẽ thảo dược trên núi đã đủ dùng.
Người đời nói dãy núi này chỉ toàn hoang sơn, trước khi Phương Độ đến, điều đó quả thực không sai.
Nhưng từ khi hắn đặt chân tới đây, hắn bắt đầu dùng linh lực để bồi dưỡng vùng đất này. Từ một cọng cỏ, một cái cây, một khoảnh đất nhỏ trồng dược thảo.
Cho đến bây giờ, quanh ngôi nhà tre, cả đỉnh núi này đều xanh um tươi tốt, có đủ loại dược thảo sinh trưởng.
Phương Độ hái thuốc suốt hai ngày liền, hai giỏ lớn, chất dựa vào vách nhà tre phía sau.
Hôm nay lại là một ngày thích hợp để phơi dược liệu, hắn mang hết những dụng cụ cần dùng ra khỏi nhà.
Trước tiên, Phương Độ ra suối, rửa sạch những món đồ bám bụi, rồi ôm trở về sân nhà, lần lượt bày ra phơi khô.
Trong lúc chờ chúng ráo nước, Phương Độ kéo một giỏ thảo dược ra giữa sân, lấy một chiếc ghế tre nhỏ, ngồi xuống.
Hắn đổ thuốc ra, sắp xếp thành từng loại riêng, giũ sạch tàn đất còn sót, rồi dùng tay hoặc dao cắt bỏ những lá vàng úa.
Khi đã làm sạch một lượt, cả sân nhỏ thoang thoảng hương thuốc, đúng lúc này, những dụng cụ phơi thuốc cũng đã sẵn sàng, hắn cẩn thận rải thảo dược lên.
Phương Độ có chút cầu toàn, dù làm việc nặng hay việc tỉ mỉ, hắn đều muốn hoàn thành thật ngay ngắn, gọn gàng, sạch sẽ. Trong lúc phơi thuốc, hắn còn quét sạch lớp bụi đất trong sân, rồi đổ vào ruộng thuốc của mình.
Sau đó, hắn lấy giấy bút trong nhà ra, ghi lại từng bài thuốc định điều chế.
Trăm năm qua, Phương Độ đã đọc hàng nghìn cuốn dược kinh, đều là những sách mà hắn dày công sưu tầm từ khắp nơi.
Người ta nói “đọc sách vạn cuốn”, nhưng với Phương Độ, một thể loại sách mà đọc trăm quyển là đã nắm rõ, đến ngàn quyển thì có thể dung thông.
Giờ đây, hắn có thể dễ dàng nhớ lại bất kỳ điều gì đã đọc qua. Ban đầu, sách của hắn chất cao như núi, nhưng cứ mỗi lần học xong một quyển, hắn sẽ bán đi hoặc tặng lại cho người hữu duyên.
Những cuốn sách từng chồng chất trong nhà giờ đây chỉ còn lại vỏn vẹn vài cuốn.
Chữ của Phương Độ thanh tú, phóng khoáng, nhìn vẻ ngoài bất cần của hắn, khó ai ngờ rằng hắn lại viết được những nét chữ đẹp đến vậy.
Hắn hiếu học, lại thông minh, không ai dạy mà tự lĩnh hội. Chỉ cần nhìn những nét bút mà người xưa để lại, hắn đã có thể mô phỏng lại một cách thành thạo.
Lần đầu tiên thấy Phương Độ viết phương thuốc, thiếu nữ không nhịn được mà xuýt xoa.
“Tiên sinh tài cao như vậy, giam mình trong ngọn núi hoang này chẳng phải quá phí phạm sao?”
Phí phạm ư?
Phương Độ không đáp, chỉ kiên nhẫn viết nốt phương thuốc.
Phơi thuốc, viết đơn… Những ngày tháng cứ thế lặp đi lặp lại. Cuối cùng, khi mọi công đoạn chuẩn bị đã hoàn tất, Phương Độ bắt tay vào sắc thuốc.
Thời gian nơi núi sâu trôi chậm, chẳng rõ sớm chiều.
Đến khi Phương Độ bắt đầu sắc thuốc, thiếu nữ quay trở lại.