Thời gian trôi qua một cách chậm rãi, mặt trời mọc lên rồi lặn xuống, biển trời lần nữa đón hoàng hôn.
Trán Cao Thành lấm tấm mồ hôi, một tay anh ta giữ vô lăng, một tay khác thò vào trong túi quần, nhưng mới thò được một nửa, lộ ra góc khăn tay màu hồng đã nhét trở lại, cùng lúc đó anh ta nhìn Phương Trầm một cái.
Chiếc xe phía trước dừng lại, Cao Thành cũng theo đó ngừng lại. Anh ta mở cửa xe đi ra ngoài, Phương Trầm đi theo sau, bước chân cậu rất nhẹ. Mà Cao Thành không hiểu sao lại thấy hoảng, quay đầu nhìn cậu một cái rồi lại nhìn một cái nữa.
"Trời sắp tối rồi." Vương Huệ Văn nói với giọng điệu có phần vô cảm. Đây là lần thứ mấy trời tối rồi? Không một ai đếm cả, họ chỉ biết là phải lái xe, phải chạy trốn, chạy đến một thành phố khác thôi. Bởi chẳng ai muốn ở lại một thành phố trống không có quái vật ăn thịt người.
Bọn họ bàn bạc, nhưng cuối cùng cũng không bàn bạc được cái gì ra hồn cả. Khi ấy Phương Trầm chỉ đứng một bên, suốt quá trình đều im lặng. Mà Trương Thụy bởi vì chuyện trước đó nên không muốn nói chuyện với câu, Vương Huệ Văn cũng vậy, còn Cao Thành từng mấy lần nhìn về phía cậu nhưng chính anh ta cũng chẳng biết nói gì mới phải.
Cuối cùng, bọn họ vẫn lựa chọn đến khách sạn trước khi trời tối. Lần này ở trên đường, Trương Thụy và Cao Thành mở điện thoại nói chuyện. Phương Trầm đang cúi đầu, nghe thấy đầu dây bên kia Vương Huệ Văn lên tiếng: "Nói đến mới nhớ, hai lần trời tối này chúng ta đều không gặp thứ đó." Thứ cô nói đến là ác niệm.
"Đúng vậy. Hai lần này tôi đều ngủ thiếp đi, cái gì cũng không biết." Cao Thành cũng nói, sau đó lại nhìn Phương Trầm. Anh ta cứ cảm thấy cậu nhất định biết chút gì đó mà bọn họ không biết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT