Từ năm đó, Phương Trầm học được cách không hỏi han gì nữa, Nhiếp Thời cũng càng thêm im lặng.
Năm lớp 12, hắn rất ít khi xin tiền gia đình, bố mẹ nuôi cũng mừng vì bớt được một khoản chi, càng ít khi quan tâm đến chuyện của hắn.
Ban đầu họ nhận nuôi Nhiếp Thời vì vẻ ngoài ưa nhìn của hắn rất hợp mắt họ, đáng tiếc tính cách hắn quá lạnh nhạt. Có lẽ họ cho rằng con trai nuôi không thân thiết, lớn lên sẽ đi tìm bố mẹ ruột, uổng công nuôi hộ người khác. Huống chi họ đã có con trai ruột, đối với việc nhận nuôi này cũng không còn coi trọng nữa.
Chỉ là khi Nhiếp Thời thi đậu vào trường đại học danh tiếng của địa phương, họ vẫn khoe khoang với hàng xóm láng giềng, cảm thấy vinh quang này có một phần của họ. Âu đều do họ dạy dỗ tốt.
Nghỉ hè, Nhiếp Thời và Phương Trầm cùng nhau đi làm thêm kiếm tiền học phí. Sáng sớm, cậu ngồi xổm bên vệ đường gặm bánh rán, ánh nắng nhảy nhót trên mặt cậu, đuôi mắt lấp lánh ánh sáng nhỏ vụn. Đột nhiên Nhiếp Thời cúi người, ngón tay lướt qua khóe mắt cậu.
"Cậu làm gì đấy?" Phương Trầm ngẩng đầu.
Nhiếp Thời không nói gì, cứ nhìn chằm chằm cậu như thế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT