“Nó còn tỏ ra bất mãn khi Lỗi Tử và Hồng Hồng được đưa vào thành phố nữa kìa. Mẹ, trước giờ mọi chuyện đều do mẹ quyết định, vậy mà bây giờ con bé này lại quay sang trách móc con. Mẹ xem, con phải xử lý thế nào đây?”

Nhà họ Hứa sống chung trong một khoảng sân, các gian nhà sát cạnh nhau. Lúc này, mọi người đều đã thức dậy. Trương Thúy Cầm lớn tiếng khóc lóc, chẳng mấy chốc đã thu hút cả đám người kéo đến xem náo nhiệt.

Bà Hứa từ trong nhà bước ra, dáng vẻ tầm khoảng sáu mươi tuổi. Tuy thân hình nhỏ bé, trông có vẻ gầy gò, nhưng ngay cả ông Hứa cũng phải nhường nhịn vài phần. Có thể nói, bà chính là người nắm quyền trong nhà.

“Sáng sớm mà đã ồn ào cái gì vậy?”

Bà vừa nói vừa dùng gậy gỗ đập mạnh xuống nền đất, tạo ra tiếng động chói tai.

Trương Thúy Cầm thấy bà xuất hiện thì vội vã chạy tới, giọng đầy ấm ức: “Mẹ à, đến thật đúng lúc! Con gọi nó dậy mà nó không chịu, còn quay sang trách con. Nó còn nói hai đứa cháu yêu quý của mẹ đã giành mất cơ hội vào thành của nó! Mẹ xem, có phải nó đang trách móc mẹ không?”

Trong nhà họ Hứa, con gái vốn không có tiếng nói. Khi mấy đứa cháu gái ra đời, bà Hứa đều tự đặt nhũ danh cho chúng.

Đứa lớn nhất là Hứa Hồng, kế đến là Hứa Nam Nam, rồi Hứa Mai, sau đó là Hứa Tiểu Mãn, và cuối cùng là Hứa Linh.

Tuy có năm đứa cháu gái, nhưng ba đứa là con của cha mẹ Hứa Nam Nam, vì thế cô và em gái luôn bị xem thường.

Nguyên chủ vốn là người rất nghe lời, nhưng bà Hứa chưa từng có chút thiện cảm nào với cô. Giờ nghe nói con bé này chẳng những không chịu làm việc mà còn dám bất mãn với quyết định của bà, sắc mặt bà lập tức sa sầm, ánh mắt thoáng vẻ giận dữ.

“Mày còn dám oán trách bà à? Mày có tư cách gì mà đòi vào thành phố sung sướng, trong khi những đứa khác phải ở lại đây chịu khổ? Sao mày có thể ích kỷ như vậy hả?”

Vừa quát mắng, bà vừa đập gậy xuống đất, khuôn mặt đầy tức giận, trông vô cùng đáng sợ.

Những người khác trong nhà họ Hứa đứng xung quanh, vẻ mặt hả hê, không ai có ý định can ngăn.

Nghe những lời trách móc đó, Hứa Nam Nam chỉ cảm thấy nguyên chủ thật đáng thương.

Từ năm mười hai tuổi, nguyên chủ đã phải ra đồng làm lụng vất vả, trong khi Hứa Hồng và Hứa Mai sống sung sướng trong thành phố, được ăn ngon mặc đẹp, còn có cơ hội đi học.

Vậy mà bây giờ bọn họ lại quay sang trách cô vô tình ư?

Dù không phải là người dễ chịu thiệt, nhưng Hứa Nam Nam hiểu rõ, lúc này có phản kháng cũng chẳng ích gì.

Cô vẫn còn nhỏ, chưa thể tách hộ riêng để tự lập. Người trong thôn chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô ra ở riêng, chứ đừng nói đến chuyện rời khỏi nhà họ Hứa. Ở thời đại này, ngay cả việc đi chợ trong thành cũng cần thư giới thiệu, không có hộ khẩu thành phố thì chẳng thể nào ra ngoài sinh sống.

Thế nên, thay vì phí sức đôi co, Hứa Nam Nam dứt khoát vờ như không nghe thấy, chỉ im lặng đứng trước cửa, lặng lẽ nhìn trời nhìn đất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play