Hứa Nam Nam suy nghĩ trong lòng: Nếu là chủ nhân cũ của cơ thể này, đừng nói là dám nhìn thẳng, ngay cả khi bị thím hai mắng nhiếc, chắc chắn cô ấy cũng chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ chịu đựng mà thôi.
Thấy Hứa Nam Nam dám ngẩng mặt lên đối diện với mình, Trương Thúy Cầm thoáng sửng sốt, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Nhìn cái gì? Chẳng lẽ còn chưa phục à? Trời đã sáng rõ rồi mà còn chưa chịu dậy sao? Cả nhà còn đang chờ ăn sáng đấy! Bộ mày tưởng mình là tiểu thư được cưng chiều chắc? Nếu có khả năng thì tự tìm đường mà lên thành phố hưởng thụ đi!”
Vừa tết tóc gọn gàng, Hứa Nam Nam vừa chậm rãi trả lời: “Thím hai nói quá rồi, chẳng phải cháu đã nhường cơ hội vào thành phố cho anh Lỗi và chị Hồng sao? Giờ hai người họ đang sống sung sướng trên đó, còn cháu và Tiểu Mãn thì đành chấp nhận ở lại nông thôn thôi. Ai trong thôn mà chẳng biết thím hai nuôi thêm hai đứa trẻ vất vả đến mức nào, khiến cha mẹ cháu cũng phải khổ sở vì lo lắng đủ điều.”
Hứa Lỗi và Hứa Hồng là con trai, con gái của Trương Thúy Cầm, hiện tại đang được cha mẹ của Hứa Nam Nam đưa lên thành phố sinh sống.
Chuyện này vốn dĩ ai cũng biết.
Cha của Hứa Nam Nam có công việc ổn định trong cơ quan nhà nước ở thành phố. Trong mắt dân làng, đây chính là một công việc lý tưởng, không phải lo cái ăn cái mặc.
Lẽ ra, có một người cha như vậy, cuộc sống của Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn phải vô cùng tốt đẹp. Nhưng đáng tiếc, cha mẹ của hai chị em lại có suy nghĩ rất khó hiểu.
Hồi trẻ, cha của Hứa Nam Nam từng nhập ngũ, sau khi giải ngũ thì được phân công làm việc tại đơn vị nhà nước. Vì vậy, ông hiếm khi ở quê để phụng dưỡng cha mẹ. Điều này khiến hai người chú cảm thấy bất mãn, thường xuyên phàn nàn với bà nội cô.
Bà Hứa cũng có suy nghĩ giống họ. Mấy năm qua, bà đều dựa vào hai người con trai út chăm sóc, nay con trai cả lại muốn đưa gia đình vào thành phố sống, tương lai chắc chắn chẳng thể lo lắng gì cho bà nữa.
Nghĩ vậy, bà liền quyết định dẫn theo một vài đứa trẻ lanh lợi của nhà chú hai và chú ba vào thành phố cùng mình.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau khi mọi việc ầm ĩ một phen, cuối cùng Hứa Nam Nam tám tuổi và Hứa Tiểu Mãn hai tuổi bị đưa trở lại quê, còn Hứa Lỗi sáu tuổi, Hứa Hồng chín tuổi, cùng hai người con của chú ba là Hứa Mai Tử tám tuổi và Hứa Long năm tuổi thì được ở lại thành phố.
Bảy năm trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, cha mẹ Hứa Nam Nam sinh thêm một cô con gái tên là Hứa Linh. Vì vậy, họ càng thêm bận rộn, không còn thời gian lo lắng cho hai đứa con đang sống ở nông thôn.
Lời nói của Trương Thúy Cầm vừa rồi rõ ràng là mỉa mai.
‘Cha mẹ mày cũng không cần mày nữa, còn dám lười biếng chắc?’
Nếu là Hứa Nam Nam trước đây, có lẽ cô chỉ biết im lặng khóc thầm mà không dám phản kháng.
Nhưng bây giờ cô đã khác, cô không định để bản thân tiếp tục bị chèn ép nữa.
Ngược lại, lời cô vừa nói ra còn có ý nhấn mạnh rằng chính Trương Thúy Cầm mới là người không đủ khả năng nuôi con.
Trương Thúy Cầm hoàn toàn không ngờ đứa cháu gái trước kia có bị đánh mắng thế nào cũng không dám hé răng, nay lại dám cãi lại bà.
Gương mặt bà ta lập tức sa sầm, tức tối bước vào sân rồi lớn tiếng gọi: “Mẹ ơi, mau ra mà xem, con bé này cứng đầu cứng cổ chưa kìa!”