Bây giờ cô cần phải nỗ lực thêm một chút. Khi có cơ hội vào được thành phố, cô sẽ ngay lập tức dẫn Hứa Tiểu Mãn rời khỏi và cắt đứt quan hệ với họ.

Chỉ cần có thời gian, cô chắc chắn sẽ nghĩ ra cách nhanh chóng.

Nhìn thấy Hứa Nam Nam có vẻ ngoan ngoãn, bà Hứa cũng dịu giọng hơn một chút, lạnh lùng nói: “Sau này phải dậy sớm hơn. Còn trẻ mà cứ giữ thói tiểu thư mãi thì không được. Nhà này không dư dả gì, không thể nuôi kẻ lười biếng. Lúc bằng tuổi mày, ngày nào tao cũng phải phụ Hồng Quân đóng đế giày. Nếu hồi đó tao cũng vô dụng như mày bây giờ thì chắc đã chết đói từ lâu rồi! Sao mày có thể vô tâm mãi như thế hả?”

Bà Hứa luôn tự hào về quá khứ của mình. Khi còn trẻ, bà thường đến Hồng Quân để may vá quần áo, đóng giày, sau này còn nhận được nhiều sự giúp đỡ từ họ.

Chính nhờ quãng thời gian huy hoàng ấy, bà có được vị thế trong gia đình họ Hứa, trở thành người nắm quyền trong nhà.

Dường như cơn giận trong bà cũng vơi bớt phần nào. Đúng lúc đó, ông Hứa từ trong phòng bước ra, trên người mặc bộ quần áo cũ, miệng phảng phất mùi thuốc lá, tay cầm đôi giày vải.

Trái ngược với vóc dáng nhỏ bé của bà Hứa, ông tuy cũng gầy nhưng khung xương to, khiến dáng người trông cao lớn.

Những đứa cháu trong nhà đều thừa hưởng thân hình này từ ông.

Thấy ánh mắt của Hứa Nam Nam, ông Hứa cau mày: “Có chuyện gì vậy? Sáng sớm mà không để người ta yên. Có việc thì làm đi, đứng đấy nhởn nhơ làm gì?”

Nghe vậy, dù trong lòng vẫn còn bực tức, Trương Thúy Cầm cũng không dám làm loạn thêm.

Dù gì ông Hứa cũng là chủ trong nhà. Nếu cô ta chọc giận ông, e rằng bà Hứa sẽ không tha cho mình. Trương Thúy Cầm bực dọc hừ một tiếng rồi kéo Hứa Kiến Hải ra ngoài.

Lưu Xảo – thím ba – bước tới nắm tay Hứa Nam Nam, dịu dàng nói: “Đi thôi con.”

Trong ký ức của Hứa Nam Nam, thím ba là người hiền lành nhất nhà, không bon chen, không tranh giành.

Bình thường bà đối xử với chị em cô rất tốt, không giống thím hai Trương Thúy Cầm suốt ngày chỉ biết châm chọc, bắt nạt.

Hứa Nam Nam mỉm cười: “Dạ, thưa thím ba.”

Thấy nụ cười của cô, Lưu Xảo thoáng có chút nghi ngờ, nhưng lại không nghĩ ra điều gì bất thường.

Bà tự nhủ, dù sao Hứa Nam Nam cũng chỉ là một đứa trẻ, có thể kỳ lạ chỗ nào được chứ!

Sau khi đám đông dần tản đi, ông Hứa mới lên tiếng: “Sau này bớt tranh cãi lại đi. Gia đình ta nuôi dạy con cháu, nếu hai đứa nhỏ không sống tốt, người ngoài nhìn vào sẽ chê cười.”

Bà Hứa hừ lạnh: “Không cần ông nhắc, tôi cũng tự biết. Nhưng con bé này tâm tư không tốt, tôi đành phải dạy dỗ nó. Bây giờ đã bắt đầu than vãn thế này rồi, nếu một ngày nào đó nó chạy tới trước mặt lão đại khóc lóc kể lể, lỡ hắn đổi ý thì sao?”

Ông Hứa thở dài: “Bà đối xử với lão đại như vậy cũng không ổn.”

“Không ổn chỗ nào?” Bà Hứa nhíu mày, lập tức khó chịu.

“Tôi chỉ muốn công bằng. Dựa vào đâu hắn được sống sung sướng, còn thằng hai và thằng ba lại chịu khổ? Chính sách của Đảng Cộng sản sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play