Trước khi quay về khách sạn, cô đi dạo quanh khu trạm trung chuyển. Gọi là trạm trung chuyển nhưng thực ra nó chỉ có một con phố nhỏ, san sát hơn hai mươi cửa hàng, thậm chí còn có cả tiệm mỹ phẩm. Cô còn bắt gặp phòng gym, quán bar, KTV, siêu thị, thậm chí cả khu đèn đỏ.
Bước vào siêu thị, cô nhận thấy nơi này chẳng khác gì siêu thị ngoài đời thực, đủ loại hàng hóa đều có, giá cả cũng khá hợp lý. Sau khi đi dạo một vòng, cô rời khỏi siêu thị và tiến về khách sạn, dự định nghỉ ngơi một ngày rồi tiếp tục nhiệm vụ vào ngày mai.
Tại sảnh khách sạn, cô vô tình gặp Lâm Vi. Lâm Vi đang đứng cùng vài nữ người chơi khác, trông có vẻ căng thẳng. Nhìn thấy cô, Lâm Vi lập tức lao tới, đôi mắt ánh lên vẻ vui mừng:
“Bạch Khương! Cô trở lại rồi à? Không gặp nguy hiểm chứ?”
“Không sao cả. Còn cô thì sao? Tối qua thế nào?”
Lâm Vi lộ vẻ mệt mỏi: “Khi trời tối, bên ngoài thật sự đáng sợ. Tôi luôn có cảm giác có thứ gì đó nguy hiểm ẩn nấp trong bóng tối, ngay cả không khí cũng trở nên lạnh lẽo. Ban đầu tôi còn nghĩ thuê chỗ ngủ tập thể trong sảnh là một lựa chọn an toàn, vì có rất nhiều người ở đó. Nhưng không ngờ lại có một nhóm người chuyên bắt nạt nữ game thủ mới đến, dùng dao ép bọn tôi phải mua túi trị liệu cho bọn chúng. Nếu không chịu, chúng đe dọa sẽ giết chúng tôi!”
Trần Hùng từng nói, ở nơi này không có pháp luật, không có quy tắc ràng buộc, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Khách sạn không chỉ giúp người chơi tránh khỏi những nguy hiểm trong bóng tối mà còn bảo vệ họ khỏi những kẻ đe dọa như vậy, vì cửa phòng khách sạn không thể bị mở từ bên ngoài.
Bạch Khương quan tâm hỏi: “Vậy cuối cùng cô có sao không? Điểm của cô đâu có đủ để mua túi trị liệu.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT