Kim Dẫn Phương vẫn mỉm cười, nhưng giọng điệu lại đầy ẩn ý: "4444 điểm, tức là chỉ mất khoảng 356 ngày, chưa đầy một năm là có thể thoát ra. Nghe qua thì đơn giản nhỉ?" Cô quét mắt nhìn những người mới xung quanh: "Nhưng thử nghĩ mà xem, ở một nơi chỉ có một con phố nhỏ chật chội, hơn hai mươi cửa hàng đều tính phí khi bước vào, các anh có thể chịu đựng suốt một năm trời chỉ ăn cơm trắng, không có điện thoại, không có mạng, chẳng có chút giải trí nào, mỗi ngày thức dậy là đối mặt với một phó bản đầy nguy hiểm. Nếu có thể làm được mà không phát điên, vậy tôi thật sự phải bội phục. Người như thế mà không sống lại thì đúng là tổn thất cho xã hội."
Những người mới nghe xong thì im lặng, ai nấy đều cúi đầu tính toán, ngay cả những thanh niên vừa lên tiếng cũng không dám phản bác.
Trần Hùng cười xòa, vẫy tay: "Kim nói chẳng sai chút nào. Hồi mới đến đây, tôi cũng nghĩ y như vậy và cũng đã thử làm thế. Kết quả là sau một năm tôi chỉ dành dụm được hơn hai trăm điểm."
Anh ta lắc đầu cười khổ: "Chúng ta là con người chứ không phải máy móc. Có hôm bị cảm chẳng muốn nhúc nhích, hôm khác lại lười biếng bỏ một lượt phó bản, có khi thèm ăn một chút, bữa trưa thêm một món, có hôm lại muốn uống rượu, thế là đến quán bar gọi một ly bia rẻ nhất. Nhìn thấy người khác uống Coca mà thèm không chịu nổi, cuối cùng vẫn phải mua một chai..."
"Chưa kể đến chuyện gì? Mọi người nghĩ rằng phòng ngủ giá 1 điểm trong khách sạn là nơi ở lý tưởng à? Thực tế chỉ là nằm la liệt ngoài sảnh mà thôi! Ngủ trên sàn cứng rất khó chịu, trời lạnh thì lại cần chăn mền, nếu không sẽ bị cảm. Chưa kể cả đống người chen chúc, ồn ào, chẳng thể nào ngủ yên. Ngủ không ngon thì lấy sức đâu mà vào phó bản? Lúc đó chỉ có con đường chết. Vì thế, ai cũng sẽ cố dành dụm thêm một chút để thuê phòng riêng. Đã ngủ trên giường một lần thì chẳng ai muốn quay lại sàn nhà nữa đâu."
"Còn trang phục nữa, đi phó bản nhiều thì quần áo, giày dép cũng nhanh hỏng. Mà ai lại muốn cởi trần đi loanh quanh? Có những lúc vận rủi dính chấn thương nặng, chẳng còn cách nào khác ngoài mua túi trị liệu. Tôi thuộc dạng sức khỏe tốt, vậy mà có khi còn phải để dành đến lúc thương tích chồng chất mới dám mua."
"Sau khi nhận ra mình không thể tích lũy đủ điểm bằng cách này, tôi cắn răng thử phó bản kinh dị. Nhưng phó bản loại đó thực sự quá khó, vài lần suýt chết khiến tôi chẳng dám vào nữa, thế là lại quay về phó bản bình thường."
Anh ta bật cười khó đoán: "Đoán xem, tôi mất bao lâu để tích đủ điểm?"
"Hai năm?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT