【Cảnh báo! Cảnh báo! Sương đen đang tấn công, xin mời streamer nhanh chóng đến tầng nhỏ số ba!】

【Nhắc lại, chỉ có nhà ăn ở tầng nhỏ số ba là an toàn!】

【Xin mời streamer nhanh chóng đến tầng nhỏ số ba!】

Cùng lúc đó, Ngu Khanh nhìn thấy trên bảng điều khiển hệ thống, 100 điểm sinh mệnh của mình đang tụt xuống điên cuồng.

Thông báo hệ thống:

【Tên quái vật: Sương đen (NPC dạng BOSS)】

【Cấp độ quái vật: Cấp 7 (tối đa cấp 10)】

【Lưu ý đặc biệt: Quái vật cấp 5 trở lên đều là mối đe dọa cao, nếu tránh được thì nên tránh.】

【Hệ thống livestream đánh giá thông minh: Sương đen có độc, ăn mòn sinh mệnh (thanh máu của bạn) cực nhanh, nếu tiếp tục ở trong sương, thời gian sống sót còn lại của bạn dự kiến không quá 3 phút.】

Ngay sau đó, toàn bộ dữ liệu biến mất, chỉ còn tiếng đếm ngược đỏ rực “tít tít tít tít” vang lên bên tai, khiến lòng người bồn chồn hoảng loạn.

Nhưng phòng livestream dường như còn đáng sợ hơn cả sương đen.

Lượng người xem đột ngột tăng vọt, những dòng 【HAHAHA】 dữ tợn hiện đầy trên màn hình.

【Má ơi á á á á á! Đây chỉ là một phó bản cấp 1 mà dám giấu một con quái cấp 7? Chuyện này bắt đầu thú vị rồi đấy~】

【Ba phút? Chưa đến ba phút cơ á hahahaha, streamer, streamer cầu xin tôi đi, quỳ xuống sủa hai tiếng tôi sẽ donate điểm cho, biết đâu cậu lại sống thêm được tí nữa hahaha!】

【Nhắc nhở đặc biệt, chỉ cần 1000 điểm là có thể hồi đầy điểm sinh mệnh nhé~】

Sương đen nhanh chóng lan rộng, Ngu Khanh lùi lại hai bước, từ từ điều chỉnh nhịp thở, chốc lát sau, lại bất ngờ quay đầu chạy về phía thang máy.

【HAHAHAHA!】

Tiếng cười trong khung chat càng điên cuồng hơn nữa: 【Tôi nhớ thang máy này có trò hay đó nha~ (xoa tay đầy mong đợi)】

【Nghĩ rằng đi thang máy sẽ nhanh đến tầng ba hơn hả? Phải nói là cậu nhóc này có não đấy, nhưng không nhiều, chẳng thú vị gì cả, giải tán đi giải tán đi.】

【Không đâu, quái vật cấp 5 trở lên trong phó bản đã là hiếm lắm rồi, đằng này còn là cấp 7! Cấp 7 lận đó!!!】

【Xem quái vật cấp 7 giết người mới, quá đã còn gì (´∀`)

Ngu Khanh chạy nhanh vào thang máy, lập tức kiểm tra các nút bấm, chỉ có sáu cái!

Theo bản đồ mặt bằng thì viện điều dưỡng có tổng cộng 9 tầng, cộng thêm một tầng hầm đỗ xe là tầng -1, đáng lẽ phải có 10 nút mới đúng.

Nhưng trong thang máy lại chỉ có sáu cái, số lượng không khớp!

Không còn thời gian để do dự nữa!

Ngu Khanh đứng vào thang máy, sương đen cũng nhanh chóng lan vào bên trong, cậu cố giữ bình tĩnh, cắn răng, nín thở.

Quả nhiên, không hít phải sương đen thì tốc độ giảm của điểm sinh mệnh cũng chậm lại rõ rệt.

Cậu hơi yên tâm hơn một chút, rồi chăm chú quan sát các nút thang máy.

Có tầng ba, vậy thì chắc có thể bấm được.

Đi thang máy xuống tầng ba rõ ràng là cách nhanh nhất.

Thậm chí trong livestream cũng có người spam liên tục:
【Bấm đi chứ! Có tầng ba mà không bấm? Streamer đứng ngẩn ra đó chờ chết à?】

Nhưng…

Tầng nhỏ số ba, đâu có nghĩa là tầng ba đâu đúng không?

Ngu Khanh dừng ngón tay đang định bấm một lúc lâu, rồi đột nhiên, cậu dứt khoát nhấn nút tầng hầm -1.

Phòng livestream:

【???】

【Streamer đang làm gì vậy? Hệ thống nói rõ ràng rồi mà, sương đen bắt đầu lan từ tầng cao nhất và tầng hầm trước tiên, đợi cậu đến tầng -1 thì đã bị nuốt sạch rồi!】

【Cậu ta muốn chết à???】

Thang máy lao xuống cực nhanh, kêu két két khiến Ngu Khanh suýt nôn.

Cậu cố gắng chịu đựng, chốc lát sau, ting—

Thang máy đến tầng -1.

Cửa vừa mở ra, sương đen dày đặc lập tức tràn vào, ánh đèn yếu ớt bị nuốt sạch, giơ tay cũng không thấy năm ngón.

Ngu Khanh không thể xác định được mình đang ở đâu, và điểm sinh mệnh vốn là 100 của cậu, trong khoảnh khắc chạm vào sương đen đã tụt xuống còn 88!

88?

Ngu Khanh liếc nhìn nhanh một cái, thấy số này khá là may mắn, tâm trạng có phần khá hơn chút.

Sương đen ở đây đã dần ngưng tụ, như vô số mảnh băng sắc lạnh bủa vây từ mọi hướng, chích vào phần cổ mỏng manh của cậu.

Ngu Khanh nghiến răng thật chặt, nhưng vẫn không thể kìm được, “Khụ khụ khụ khụ!”

Một tràng ho dữ dội vang lên trong làn sương đen.

Ngay sau đó, 【tít tít tít—】

【Điểm sinh mệnh báo động, hệ thống livestream đánh giá thông minh: Nếu tiếp tục ở lại trong sương, thời gian sống sót dự kiến của bạn sẽ không vượt quá 60 giây!】

Từ ba phút, giờ chỉ còn lại 60 giây!

Lúc này, khung bình luận cũng bắt đầu nghiêm túc hẳn lên.

Ngoài những kẻ đang hả hê trên nỗi đau của người khác, thậm chí còn có vài dòng: 【Á á á! Streamer mau vào lại thang máy đi, chọn đại một tầng nào đó chưa bị sương đen chiếm cũng còn hơn ở đây!】

【Đúng đó, tối đen như mực, điểm sinh mệnh giảm siêu nhanh, khán giả nhìn cũng chẳng thấy gì, cậu ở lại đây làm cái gì vậy?】

Nhưng, Ngu Khanh lại nín thở, một lần nữa cất bước, dứt khoát đi sâu vào bóng tối.

Mắt không nhìn thấy gì, cậu bắt đầu dò dẫm xung quanh.

Có cây cột lớn, lạnh lạnh.

Ngay sau đó, cậu chạm vào từng chiếc xe hơi nối tiếp nhau, là bãi đỗ xe, đúng là bãi đỗ xe thật!

Ngu Khanh như xác nhận được điều gì đó khiến cậu vui mừng, lập tức lao đi tìm lối thoát hiểm.

Cậu nhanh chóng leo lên cầu thang, chạy thẳng lên, bước chân cực kỳ nhanh.

Tầng nhỏ số ba! Phải đến tầng nhỏ số ba!

Các nút trong thang máy chỉ có sáu tầng, rõ ràng có điều bất thường, nhấn nút tầng ba chưa chắc đã tới đúng tầng ba.

Cậu luôn không được may mắn, kiểu gì cũng rơi vào tình huống tệ nhất.

Nhưng... lúc nãy khi còn ở tầng trên cùng, cậu đã quan sát cảnh vật ngoài cửa sổ, thấy có xe đang chạy trên đường.

Chứng tỏ dù ở trong phó bản này, ô tô cũng không thể bay được, nên tầng hầm -1 chính là bãi đỗ xe ngầm, vị trí này vĩnh viễn là cố định!

Chỉ cần xác định đúng một tầng, đi bằng thang bộ, là có thể đến được tầng nhỏ số ba một cách chính xác!

Ngu Khanh vừa chạy vừa quan sát, quả nhiên phát hiện ra nơi này có rất nhiều tầng lửng mà thang máy không thể đến được.

Nếu tính cả các tầng lửng này, thì cái gọi là tầng nhỏ số ba chắc hẳn chính là... nhà ăn!

Ngu Khanh thấy được ánh sáng, đôi mắt đen kịt cuối cùng cũng bừng sáng.

Đồng thời, phòng livestream lại bùng nổ, từ 378 người xem ban đầu, bất ngờ vượt mốc 1000 người.

Hàng loạt dòng 【A a a a a a】 tràn ngập màn hình.

【Làm sao cậu ta biết giữa các tầng cầu thang có tầng lửng vậy? Hả? Nói tôi nghe, sao cái gì cậu ta cũng biết thế???】

【Anh bạn không thấy à? Ngay từ đầu cậu ta đã tìm được bản đồ mặt bằng của viện điều dưỡng rồi, khoảng cách giữa các tầng rộng như vậy, sao có thể không có tầng lửng? Mẹ nó, rất nhiều người mới phải trải qua vài lần trốn chạy mới hiểu được tầm quan trọng của bản đồ đấy!】

【Streamer này đỉnh thật đấy! Phá vỡ định kiến của tôi về người mới rồi, phải xem tiếp mới được! (donate+1000)】

【Hahahahaha, cái tên lúc trước bảo streamer phải học tiếng chó sủa kia, streamer căn bản không cần mày giúp, thao tác đỉnh thế này, người khác donate điểm ầm ầm luôn hahaha!】

【Chúc mừng streamer đạt thành tựu 1000 người xem trực tuyến, điểm tích lũy+100】

Điểm sinh mệnh giảm mạnh, Ngu Khanh liều mạng chạy lên lầu, ánh mắt thay đổi liên tục, đến khi điểm sinh mệnh gần chạm mốc 10, cậu lập tức giơ tay, bấm nút 【+】 hồi điểm sinh mệnh!

Thế là, ngay khi đặt chân lên bậc thang cuối cùng, Ngu Khanh tiêu hao 1000 điểm tích lũy, điểm sinh mệnh lập tức hồi đầy.

Do chạy hết tốc lực, cả người cậu đẫm mồ hôi, ngực phập phồng, hơi thở dồn dập.

Khi điểm sinh mệnh giảm xuống, Ngu Khanh rõ ràng cảm thấy bản thân di chuyển chậm lại, tất cả giác quan cũng kém nhạy bén đi, cho nên về sau, điểm sinh mệnh tuyệt đối không thể— “Á!”

Đột nhiên, Ngu Khanh hét lên một tiếng.

Cả phòng livestream lập tức bùng nổ kinh hãi!

【Đệt! Đệt mợ! Streamer bị quái vật cấp 7 bám theo rồi!】

【Haiz, cuối cùng vẫn phải chết thôi, thực lực quá chênh lệch.】

Nhưng... tại sao?

Ngu Khanh không hiểu, rõ ràng cậu đã tới tầng nhỏ số ba, vậy mà làn sương đen đeo bám cậu từ đầu đến giờ vẫn có thể vượt qua khu vực an toàn, quấn lấy cổ chân cậu.

Hơn nữa, lần này nó có hình dạng rõ ràng!

Làn sương đen quấn lấy cổ chân cậu đang dần ngưng tụ thành hình bàn tay người, siết chặt lấy cậu, rồi từ từ kéo cậu vào bóng tối.

“Khốn khiếp!” Ngu Khanh cau mày, cố gắng kiềm chế cơn giận muốn chửi mắng quái vật, một tay bám lấy tường, dốc hết sức bước về phía trước.

Ngu Khanh và bàn tay quỷ kéo nhau về hai hướng ngược lại, giằng co dữ dội.

Chỉ trong chốc lát, vì bị lôi kéo mà cổ chân vốn trắng nõn của thiếu niên xuất hiện vết đỏ hằn sâu.

Nhưng... bàn tay ngưng tụ từ sương đen vẫn không ngừng túm lấy cậu.

Chiếc áo sơ mi trắng theo động tác giãy giụa mà bị vén lên một chút, để lộ vòng eo mảnh mai, trắng mịn.

Chẳng mấy chốc, lại có thêm một bàn tay hình thành, từ trong sương đen vươn ra, mạnh bạo siết lấy eo cậu.

“A!” Đau quá!

Bàn tay đang bám lấy tường của Ngu Khanh run lên, bị buộc phải ngửa cổ ra, bên tai trái lắc lư một chiếc khuyên tai hình trái tim đỏ rực.

Trán cậu lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi môi bất giác hé mở, bật ra tiếng rên nghẹn ngào.

Ngay sau đó, một bàn tay đen sì bóp lấy cổ cậu, Ngu Khanh khựng lại, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

Cảm giác ngột ngạt do bị siết cổ ập tới, khóe mắt thiếu niên ngân ngấn nước mắt, giãy giụa hết sức.

Nhưng chẳng bao lâu sau, lại có thêm một bàn tay đen sì vươn ra, từ từ bịt lấy miệng cậu.

Những ngón tay đen kịt ngưng tụ từ sương đen trông đầy ác ý, dường như vì muốn nghe thấy nhiều tiếng rên đau đớn hơn, mà từ từ nghiền ép, cố tình tách đôi môi cậu ra.

“Ưm ưm...”

Những tiếng rên đầy tuyệt vọng pha lẫn tiếng nức nở không rõ ràng.

Dần dần, càng có nhiều bàn tay bắt đầu kéo lấy Ngu Khanh.

Bốn bàn tay, tám bàn tay, mười hai bàn tay...

Những bàn tay ngưng tụ từ sương đen, dần dần, chạm đến khắp cơ thể cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play