“Vậy những gì Minh Phi nói với em tối nay, em còn tưởng chị với cô ấy thân thiết lắm cơ đấy.”
Minh Vi khẽ cười, “Chẳng qua là thấy chân của Văn Việt đã hồi phục, lại quay về Văn thị nên mới muốn làm lành với chị thôi. Năm đó Minh Phi không muốn gả cho Văn Việt nên đã hạ thuốc chị, để chị thay cô ấy gả cho Văn Việt...”
“Cái gì? Cô ta hạ thuốc chị á!” Tống Vãn Huỳnh lập tức bật dậy, “Không muốn lấy thì thôi, sao lại hạ thuốc bắt chị gả thay chứ? Sao cô ta có thể tệ đến vậy! Làm ra chuyện như thế rồi mà còn dám mặt dày đến gặp chị?”
Thấy Tống Vãn Huỳnh tức giận như vậy, Minh Vi không những không giận mà còn bật cười, “Đừng giận nữa, chuyện cũng đã qua rồi, chị chỉ không ngờ là cô ta lại nhắc đến chuyện này thôi.”
Tống Vãn Huỳnh bực bội nằm xuống, “Chị đừng giận nhé, có kiểu em gái như vậy, có ba mẹ như vậy không nhận cũng tốt, để họ cút hết đi, đừng đến làm phiền chị nữa!”
“Thật ra hồi nhỏ khi chị biết mình có một đứa em gái thì rất mong được gặp nó. Hôm ấy chị mang theo cái kẹp tóc và vòng tay mà chị thích nhất, định tặng làm quà cho em ấy. Chị muốn nói với em ấy rằng, sau này chị sẽ chăm sóc em ấy thật tốt… Tiếc là…”
Minh Vi vẫn luôn nhớ rõ khoảnh khắc đó — cô mặc bộ quần áo đã giặt đến bạc màu, được người hầu dẫn vào phòng khách xa hoa lộng lẫy, ngẩng đầu nhìn cô bé xinh xắn mặc váy công chúa bước xuống từ cầu thang.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT