Không có khả năng không có khả năng.
Có thể làm Văn Nghiên thay đổi chủ ý chỉ có lợi ích thiết thực, bản thân cô là cọng hành nào mà có thể khiến cho anh ta chú ý?
Thôi vậy, Văn Nghiên không muốn ly hôn liền kệ anh ta, cũng không có người quy định giấy thỏa thuận ly hôn chỉ nhà trai mới có thể chuẩn bị, dành thời gian tìm một công ty luật nổi tiếng để họ giúp cô soạn thảo thỏa thuận ly hôn là được.
Họ chỉ mới kết hôn được ba tháng, không có tranh chấp tài sản nên việc ly hôn chắc sẽ dễ dàng.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tống Vãn Huỳnh không còn lãng phí tinh lực vào chuyện này nữa, cô liếc nhìn chiếc giường dài 2,2 mét, từ khi kết hôn Văn Nghiên thường xuyên lấy cớ công việc để không về nhà, nghỉ ngơi cũng đều ở chung cư trong trung tâm thành phố, rất ít khi về biệt thự.
Người chưa từng cùng chung chăn gối với đàn ông như Tống Vãn Huỳnh không khỏi có chút đau đầu.
Tuy Văn Nghiên không có hứng thú với cô, cũng không cần lo lắng anh sẽ làm ra hành động không bằng cầm thú với mình, nhưng trên giường bỗng thêm một người đàn ông ít nhiều cũng khiến cô không quen.
Nếu không ngủ dưới đất?
Không được, quá lạnh.
Nếu không ngủ ở phòng cho khách?
Muộn như vậy rồi mà làm phiền dì Trần cũng không tốt lắm.
Thôi bỏ đi, chỉ là ngủ chung trên một chiếc giường thôi mà, làm gì nhiều chuyện như vậy, nhẫn nhịn một đêm, dù sao Văn Nghiên thường xuyên không về nhà.
Không lâu sau Văn Nghiên khoác áo tắm dài từ phòng tắm bước ra, mái tóc mới gội còn chưa sấy khô vẫn đang nhỏ giọt, những giọt nước trượt xuống bộ ngực trần trụi theo khe cơ bụng nhô lên rồi biến mất trong bộ đồ ngủ.
Tống Vãn Huỳnh dịch chuyển ánh mắt, hắng giọng, “Anh có thể mặc quần áo vào được không? Trong phòng còn có người.”
Văn Nghiên duỗi tay đem dây lưng áo choàng tắm thắt chặt.
“Vừa nãy thời điểm tôi tắm rửa không phải muốn tôi ra ngoài sao, hiện tại tôi ra rồi, có gì muốn nói với tôi thì nói đi.”
“Anh muốn nghe đến vậy sao?” Tống Vãn Huỳnh hơi hơi mỉm cười, “Tôi nói anh là đồ lật lọng không giữ chữ tín……”
“Tôi lật lọng không giữ chữ tín bao giờ?” Văn Nghiên ngắt lời cô, từng bước tiến đến gần Tống Vãn Huỳnh, bình tĩnh nói: “Tôi chưa từng nói muốn ly hôn với cô, cho dù cô có giả vờ mang thai. Tôi chỉ nói là sẽ hợp tác với cô tiếp tục vở kịch này đến khi đứa bé trong bụng cô ra đời, không phải sao”
“……” Tống Vãn Huỳnh nhớ lại, Văn Nghiên quả thật từ đầu đến cuối chưa từng nói muốn ly hôn với cô. Anh giống như một con mèo bắt được chuột, không ăn cũng không giết, chỉ chơi đùa với con chuột cho vui.
“Được, anh không có lật lọng không giữ chữ tín, anh là người đàn ông tốt, tôi là người con gái xấu xa, hiện tại người con gái xấu xa này muốn cùng anh ly hôn, anh có ly hôn hay không?”
“Không ly hôn.”
“…… Tôi không quan tâm anh có muốn ly hôn hay không, ngày mai tôi sẽ đi tìm luật sư, một phần giấy thỏa thuận ly hôn thì có gì khó!”
“Một phần giấy thỏa thuận ly hôn? Tống Vãn Huỳnh, cô sẽ không thật sự cho rằng hôn nhân của hai chúng ta chỉ cần một phần giấy thỏa thuận ly hôn là có thể kết thúc chứ?”
“Nếu không thì sao? Chúng ta kết hôn còn chưa đến bốn tháng, phương diện tài sản cũng không cần phân chia gì, của anh là của anh, tôi không cần, của tôi là của tôi, anh cũng không thể lấy, vì sao không thể ly hôn?”
Ánh mắt Văn Nghiên nhìn cô giống như đang nhìn đồ ngốc, “Bởi vì chúng ta liên hôn, tài nguyên của Văn gia và Tống gia hợp tác đã đi vào quỹ đạo, hôn nhân của hai chúng ta đã sớm không chỉ còn là hôn nhân của hai người, nếu chúng ta ly hôn cô có biết sẽ tạo thành hậu quả cùng ảnh hưởng như thế nào đối với công ty không?”
Tống Vãn Huỳnh không rõ lắm những ảnh hưởng trong đó nhưng cũng mơ hồ nghe qua chuyện bởi vì vợ chồng ly hôn mà cổ phiếu công ty sụt giảm.
“Giá cổ phiếu sẽ giảm?”
“Đúng.”
“Công ty sẽ mất tiền?”
“Một khoản kếch xù.”
“Tôi cảm thấy, tiền không cần quá nhiều, đủ dùng là được……”
“Sẽ tổn thất hơn 5 tỷ.”
Tống Vãn Huỳnh trầm mặc.
“Ngược lại, nếu không ly hôn tương lai 5 năm sau giá trị sẽ tăng hơn chục tỷ.”
Oa, tên cẩu nam nhân này, biết sắc đẹp vô dụng nên muốn dùng tiền tài dụ hoặc cô.
Cô là loại người không chịu được dụ hoặc của người khác sao?
Sinh không mang đến chết không mang đi, so với tương lai tối tăm phía trước thì nhiều tiền có ích lợi gì chứ.
Nếu tiếp tục ở lại Văn gia thì cô căn bản không thể bảo đảm chính mình có thể thoát khỏi vận mệnh ở tù mọt gông của nữ phụ ác độc.
Huống hồ tiền này cũng không có quan hệ gì với cô.
“Chỉ cần là tài sản sau hôn nhân, tôi với cô mỗi người một nửa.”
“……” Văn Nghiên muốn lấy 10 tỷ khảo nghiệm người làm công? Làm gì có người làm công nào chịu được khảo nghiệm như vậy?
“A Nghiên, muộn rồi chúng ta đi ngủ thôi.”
“Không ly hôn nữa?”
Tống Vãn Huỳnh cười ngọt ngào, “Tuy tôi không hiểu lắm, nhưng tôi cảm thấy nếu tổn thất hơn 5 tỷ thì chắc là sẽ có rất nhiều người thất nghiệp đi? So với việc để vô số người thất nghiệp thống khổ, một mình tôi thống khổ không tính là gì, tôi có thể chịu được.”
5 tỷ!
Đây chính là 5 tỷ!
Thấy tiền sáng mắt tuy rằng không phải một giá trị quan tốt đẹp, nhưng cô đốt vàng mã cho người chết cũng chưa bao giờ gặp qua nhiều tiền như vậy.
Nhưng mà dựa theo cốt truyện tiểu thuyết thì Văn Nghiên phải muốn ly hôn với cô mới đúng, vì sao lại đột nhiên thay đổi ý định không ly hôn nữa?
“Văn Nghiên, vì sao anh lại đột nhiên thay đổi ý định?” biết Văn Nghiên muốn nói gì, Tống Vãn Huỳnh liền bổ sung thêm: “Đừng nói cái gì mà anh không muốn ly hôn, anh rõ ràng rất chán ghét tôi.”
Văn Nghiên từ nhỏ đã biết điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và anh trai là anh ấy vẫn luôn được cha xem như người thừa kế để bồi dưỡng, anh ấy muốn gì đó thì dễ như trở bàn tay, còn anh thì phải trả một cái giá nhất định mới có thể có được.
Cũng may cái giá này anh cũng không để ý.
“Bởi vì đây là cái giá mà tôi phải trả.”
—
Không có chuyện giả mang thai treo ở trong lòng, đêm nay Tống Vãn Huỳnh ngủ vô cùng ngon, khi tỉnh dậy thì tràn đầy năng lượng, mọi mệt mỏi và căng thẳng của ngày hôm qua đều bị cuốn trôi.
Xuống lầu đi vào phòng ăn, Văn lão tiên sinh cùng Văn phu nhân đang dùng bữa sáng trên bàn, Tống Vãn Huỳnh chào hỏi từng người một.
Văn lão tiên sinh cảm xúc nhàn nhạt, còn Văn phu nhân thì còn chút sầu lo nhưng vẫn cố mỉm cười, “Vãn Huỳnh tới rồi, mau ngồi xuống.”
Tống Vãn Huỳnh nghe theo lời Văn phu nhân ngồi xuống bên cạnh, trên đầu vẫn quấn băng gạc ở bệnh viện ngày hôm qua.