“Đây là chuyện của hai vợ chồng các con, nếu đã hạ quyết tâm thì mẹ tôn trọng sự lựa chọn của hai đứa.”

“Cảm ơn người.”

Tâm tình Tống Vãn Huỳnh vô cùng bình tĩnh, đã không có sự bất an khi vừa tới Văn gia, trong lòng cũng thở phào một hơi.

Cảm xúc ổn định là đặc điểm cần thiết nhất của người trưởng thành.

Trong thư phòng dưới lầu.

Văn Nghiên gõ cửa sau đó đẩy cửa tiến vào.

“Ông nội.”

Văn lão tiên sinh đang chống quải trượng đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh sắc ngoài sân, nghe vậy thì quay đầu lại, “Đã trở lại? Bệnh viện nói như thế nào?”

“Không có gì đáng ngại, người yên tâm.”

Văn lão tiên sinh gật đầu, nhìn người cháu trai đang nắm trọng trách của Văn gia hiện tại, giơ tay vỗ vỗ cánh tay cứng rắn của anh, “Cuộc hôn nhân này đã làm cháu ấm ức rồi, cháu nghĩ như thế nào?”

“Người hy vọng cháu làm như thế nào?”

“Đây dù sao cũng là chuyện của cháu, ông không nên phát biểu bất cứ ý kiến nào.”

“Nhưng lúc ấy kết hôn, cũng là chuyện của cháu.”

Văn lão tiên sinh nghe ra ý khác trong lời nói của anh, không khỏi nhìn kỹ một lát, “Cháu đây là đang trách ông bắt cháu cưới Vãn Huỳnh?”

“Cháu không trách người, dù sao lúc ấy cháu cũng không cự tuyệt, chỉ là cháu cảm thấy nếu người thật sự cho rằng chuyện của cháu bản thân tự quyết định, thì hy vọng từ nay về sau người cũng sẽ tôn trọng mọi quyết định của cháu.”

“Cháu ngoan, ở đây đợi ta sao?” Văn lão tiên sinh đem một chồng tư liệu ném tới trước mặt anh, “Ta đang chuẩn bị nói chuyện công ty với cháu, cháu liền lấy lời này ra chặn ta.”

Văn Nghiên thậm chí còn không thèm nhìn chồng tài liệu, “Ông nội, nếu người đã chọn cháu thay thế anh trai tiếp quản, chuyện công ty sẽ do cháu làm chủ, hy vọng người có thể cho cháu quyền hạn lớn nhất, không cần tới chất vấn quyết định của cháu.”

Để tay lên ngực tự hỏi hai người Văn Việt cùng Văn Nghiên, thật ra người Văn lão tiên sinh coi trọng nhất là Văn Việt.

Văn Việt không cao ngạo không nóng nảy, thích khống chế mọi nguy hiểm từ từ mưu tính, càng có lợi cho sự phát triển của tập đoàn.

So sánh với nhau, quyết sách của Văn Nghiên không khỏi có chút cực đoan, việc mở rộng đầu tư một cách táo bạo vào một số ngành hiện chưa rõ ràng là hành vi của một con bạc

Trầm mặc hồi lâu, Văn lão tiên sinh cuối cùng vẫn gật đầu, “Được, về sau dù là chuyện của Vãn Huỳnh hay chuyện của công ty đều do cháu tự quyết định, đi đi.”

Văn Nghiên đứng dậy, “Cháu ra ngoài trước.”

Văn Nghiên hiểu rõ sự bất đắc dĩ của Văn lão tiên sinh, nếu không phải vì tai nạn xe cộ khiến Văn Việt phải ngồi xe lăn, tinh thần sa sút đến nay thì sản nghiệp của Văn gia cũng không tới phiên anh khoa tay múa chân.

Ông nội càng coi trọng Văn Việt hơn.

Ba cũng vừa lòng Văn Việt.

Mẹ càng thích Văn Việt.

Chuyện này anh đã biết từ khi còn nhỏ.

Anh không để bụng.

Giống như cuộc hôn nhân không có tình yêu này, anh không để bụng lúc trước Tống Vãn Huỳnh chơi thủ đoạn gì, anh chỉ quan tâm đến việc tiếp quản Văn gia bằng cuộc hôn nhân này, đây là một món hời lớn.

Chỉ có những gì nắm trong tay mình mới là của mình.

Đẩy cửa phòng ra, tiếng reo hò vui vẻ vang lên từ phòng thay đồ.

“…… Tôi đi học, mỗi ngày không đến muộn, yêu học tập, yêu lao động, lớn lên phải cống hiến vì nhân dân……”

Văn Nghiên đi đến phòng quần áo thì thấy Tống Vãn Huỳnh đang vừa hát vừa thu dọn quần áo. Vòng eo thon thả của cô thỉnh thoảng lại đung đưa theo nhịp điệu, tâm trạng vui vẻ lan ra khắp phòng.

“Tống Vãn Huỳnh.”

Tay Tống Vãn Huỳnh cứng lại, buông quần áo trong tay xuống, vẻ mặt xấu hổ xoay người nhìn Văn Nghiên, “Anh đã trở lại?”

“Cô đang làm gì?”

“Tôi nghĩ chúng ta dù sao cũng phải ly hôn, tiếp tục ngủ chung một phòng không tốt lắm cho nên tôi muốn thu dọn đồ đạc mau chóng dọn ra ngoài.”

“Không cần dọn.”

Tống Vãn Huỳnh sửng sốt, “Cái gì?”

“Tôi nói, cô không cần dọn.”

“Vì sao?”

“Bởi vì tôi không có ý định ly hôn với cô, cho nên cô không cần dọn.” Nhìn thấy niềm vui sướng trên mặt Tống Vãn Huỳnh dần vỡ ra, Văn Nghiên nhướng mày, “Cô có thể tiếp tục cao hứng, dù sao đây cũng là điều cô vẫn luôn chờ đợi không phải sao?”

Văn Nghiên nói xong thì lướt qua cô lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.

Tống Vãn Huỳnh dại ra đứng tại chỗ, trong đầu không ngừng quanh quẩn câu nói kia của Văn Nghiên.

—— không có ý định ly hôn với cô.

—— không có ý định ly hôn với cô.

—— không có ý định ly hôn với cô.

Cái gì gọi là đây là điều cô vẫn luôn chờ đợi?

Cho nên sau tất cả những lời chân thành bức thiết hôm nay, đến bây giờ Văn Nghiên vẫn cho rằng là cô đang dục cự còn nghênh sao?

Làm sao bây giờ, rất muốn nói lời thô tục.

Không được, không thể nói.

Nhưng nếu không nói lời thô tục thì những lời tục tĩu đó sẽ luôn lưu lại trong cơ thể, cơ thể sẽ ô uế mất.

Nghĩ thông suốt điểm này, Tống Vãn Huỳnh hướng về phía cửa phòng tắm chửi ầm lên, “Anh là cái đồ cẩu nam nhân lật lọng nghe không hiểu tiếng người, anh có ý gì! Lăn ra đây cho tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play