Văn Nghiên hơi gật đầu ngồi xuống trước bàn làm việc.
“Con mà là kiểu người đùa giỡn lung tung sao? Con chỉ muốn hỏi nếu như công ty phát triển khu đất đó, ba có thể cho con một chút quyền hạn được không?”
“Quyền hạn gì cơ?”
Tống Vãn Huỳnh liếc mắt nhìn Văn Nghiên một cái, “Hôm qua Văn Nghiên nói với con rằng Scarlett là người rất hoài cổ, mà trong một tòa nhà dân cư ở khu đất đó có một căn là nơi cô ấy từng sống cùng bà ngoại hồi nhỏ. Cho nên con nghĩ có thể lấy điều đó làm điều kiện để đàm phán với cô ấy.”
Tống Chính Huy nghe vậy liền khẽ nhíu mày, nhìn bản kế hoạch trúng thầu: “Vãn Huỳnh, ý tưởng của con không tệ nhưng con có biết tòa nhà đó có thể mang lại giá trị lớn đến mức nào cho công ty không?”
“Con đã xem rồi, mấy tòa nhà này thật ra không nằm ở trung tâm khu đất ngược lại còn nằm ở rìa. Hơn nữa trước tòa nhà đó còn có một cây long não gần trăm tuổi, cho dù có phát triển cũng không thể động vào được. Vậy tại sao không nhân cơ hội này làm một chuyện thuận nước đẩy thuyền?”
“Vãn Huỳnh, không phải ba muốn dội gáo nước lạnh vào con nhưng chuyện quan trọng thế này ba cần suy nghĩ kỹ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play