Ra khỏi câu lạc bộ, trên đường về Tống Vãn Huỳnh tràn đầy niềm vui, cô muốn ngay lập tức chia sẻ tình hình tối nay với Minh Vi nhưng Minh Vi vẫn chưa online.
Văn Nghiên lái xe liếc nhìn Tống Vãn Huỳnh đang cúi đầu nhắn tin ở ghế phụ, từ bóng trong cửa sổ xe, anh thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt cô, tay vô thức gõ nhẹ vào vô-lăng.
"Vui thế à?"
"Đương nhiên rồi, vì chuyện này là do tôi mà ra, Minh Vi không làm gì sai, chị ấy vô tội, anh không biết hôm qua tôi hối hận thế nào đâu, nếu không phải tôi cứ nhất quyết muốn cùng chị ấy tham gia chương trình đó thì Minh Vi đã không bị phong sát, tôi rất áy náy, giờ thì tốt rồi, có thể về nhà gặp Minh Vi mà không thấy ngượng nữa."
Nhìn vào giao diện trò chuyện với Minh Vi trên điện thoại, những tin nhắn cô gửi đi đều chìm vào im lặng, Tống Vãn Huỳnh nhíu mày gõ chữ: "Chị Minh Vi, em đang trên đường về nhà, em muốn nói chuyện với chị!"
"Hôm nay phải đặc biệt cảm ơn anh, nếu không có anh giúp đỡ thì Tô Ngự cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, tôi nợ anh một ân huệ, đợi chút..." Tống Vãn Huỳnh nghĩ ngợi rồi đột nhiên cười nói: "Tôi không nợ anh đâu, trước đây tôi đã giúp anh nói tốt với mẹ và ông nội cũng coi như đã giúp anh rồi, tôi giúp anh, anh giúp tôi, lần này coi như hai bên hòa nhau, ai cũng không nợ ai."
Văn Nghiên nhìn vào kính chiếu hậu, "Ừ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT