Nhưng ngay sau đó, Tô Vân Lam lại cảm thấy căng thẳng không rõ lý do — Kiếm Tôn tu chính là Vô Tình đạo, đối mặt với sự thân thiết kỳ lạ của Tô Vân Khanh, lẽ nào lại động lòng sao?
May mà chỉ một lát sau, giọng nói của Kiếm Tôn lại vang lên, bình tĩnh, lạnh lùng như gió tuyết trên đỉnh núi cao.
Lại là một chữ “Ngồi.”
Tấm lụa trắng nhẹ nhàng lay động, xuyên qua lớp màn lụa dày ấy, Tô Vân Lam mơ hồ thấy Tô Vân Khanh bước vào, dáng vẻ nhu thuận ngồi xuống chiếc đệm hương bồ trước mặt Kiếm Tôn, tư thế ngồi rất đoan chính, lễ độ.
Kiếm Tôn cứ thế cúi đầu nhìn cậu, dường như không hề tức giận.
Tô Vân Lam khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó, hình như Kiếm Tôn đã dùng bí pháp nào đó ngăn cách âm thanh giữa phía sau màn lụa và bên ngoài. Tô Vân Lam chỉ có thể lờ mờ thấy được bóng dáng hai người họ qua màn lụa, môi họ mấp máy, nhưng hắn không thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện.
Tô Vân Lam nhíu mày, nhưng lại không dám lên tiếng cắt ngang, chỉ có thể lo lắng đứng chờ tại chỗ.
Ước chừng qua thời gian một chén trà nhỏ, Tô Vân Khanh cuối cùng cũng đứng dậy từ đệm hương bồ. Khi đứng lên, thân hình cậu dường như hơi lảo đảo, rồi bước ra khỏi màn lụa.
Vừa ra tới nơi Tô Vân Lam có thể nhìn thấy, cậu liền nở một nụ cười nhạt và nói: "Ca ca, ta đã giải thích rõ với phu quân, huynh ấy cũng đã tha thứ cho ta rồi. Ca ca có thể yên tâm trở về."
Hai người cách nhau mấy chục bậc thang, Tô Vân Lam không nhìn rõ nét mặt của Tô Vân Khanh, nhưng cảm nhận được hơi thở của cậu vẫn đều đặn, sắc mặt cũng không khác lúc đầu là mấy.
Chỉ là nụ cười của Tô Vân Khanh lúc này dường như có chút mơ hồ, Tô Vân Lam không tiện suy đoán sâu xa.
Do dự một lát, Tô Vân Lam chỉ đành đáp: “Nếu đã vậy, ca ca cũng yên tâm rồi.”
Nói xong, hắn chắp tay hướng về phía Kiếm Tôn, cất lời: "Xin tôn thượng hãy chăm sóc Khanh Khanh thật tốt khi Hàm Thuyền không có mặt. Đứa trẻ này mất mẹ từ nhỏ, có nhiều điều ta và phụ thân chưa thể dạy dỗ chu toàn. Nếu nó có mạo phạm tôn thượng, mong tôn thượng nể mặt Hàm Thuyền và phụ thân mà rộng lượng tha thứ."
Một lát sau, giọng nói xa xăm, lạnh nhạt của Kiếm Tôn từ sau màn lụa vọng ra, vẫn kiệm lời như vàng.
“Được.”
Nhận được lời hứa của Kiếm Tôn, gánh nặng trong lòng Tô Vân Lam lập tức được gỡ bỏ. Hắn vội nói: “Đa tạ Tôn thượng, Hàm Thuyền xin cáo lui.”
Tô Vân Lam rời đi.
Trước khi đi, dù lòng còn lưu luyến, hắn vẫn không dám ngoảnh lại nhìn thêm, sợ Kiếm Tôn sinh nghi.
-
Nhưng Tô Vân Lam không biết, ngay khi hắn vừa rời khỏi, một luồng khí thanh lạnh mạnh mẽ lập tức quét qua toàn bộ tẩm điện. Lụa trắng tung bay, Tô Vân Khanh vốn đang miễn cưỡng đứng vững bỗng kêu lên một tiếng, cắn môi, rồi mềm nhũn quỳ xuống.
Chẳng mấy chốc, vầng trán trắng như ngọc của cậu lấm tấm mồ hôi lạnh, hàng mi dài đen nhánh không ngừng run rẩy, đôi môi hồng nhạt xinh đẹp cũng trong nháy mắt mất đi huyết sắc.
Một bóng người mặc huyền y cuối cùng cũng bước xuống từ ghế cao trên đài, tiến đến trước mặt Tô Vân Khanh.
Tà áo huyền sắc thêu hoa văn bạc dừng lại ngay trước mắt cậu.
Tô Vân Khanh cố gắng ngẩng lên, để lộ khuôn mặt tinh xảo thấm đẫm mồ hôi, cắn môi, rồi lập tức chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm không chút gợn sóng kia.
Đôi đồng tử đen nhánh ấy, mơ hồ lóe lên ánh vàng kim, ẩn chứa hơi thở lạnh lẽo khiến lòng người phát run.
Gò má trắng của Tô Vân Khanh ửng lên chút hồng nhạt do kiệt sức, dáng vẻ yếu ớt đến cực độ, khẽ nói: “Phu quân… đừng giận, Vân Khanh thật sự biết lỗi rồi.”
“Hàm Thuyền từng thấy dáng vẻ này của ngươi chưa?”
Hàng mi ướt át của mỹ nhân yếu ớt run khẽ, trong mắt phủ một tầng sương mù, khuôn mặt mơ màng lắc đầu.
“Thôi.”
Ngay khoảnh khắc đó, áp lực lạnh lẽo đến mức tưởng chừng nghiền nát từng khớp xương trên người Tô Vân Khanh bỗng rút đi toàn bộ. Một cảm giác tanh ngọt bỗng trào lên trong cổ họng, rồi cậu ngã xuống đất, không kìm được mà khẽ thở dốc, bên tai chỉ còn lại những tiếng ù ù.
Hệ thống nhìn dáng vẻ yếu ớt không chịu nổi của Tô Vân Khanh, nhịn không được lên tiếng: “Kiếm Tôn ghét nhất là trà xanh! Ký chủ đừng diễn nữa, nếu hắn chán ghét ngươi thì coi như xong đời rồi! Người hắn thích là kiểu chính trực như Tô Vân Lam kìa!"
Tô Vân Khanh rũ mi, thân hình mảnh mai vẫn run rẩy không kiểm soát, nhưng trong đôi mắt đen lại lóe lên tia sáng nhàn nhạt, thầm đáp trong lòng: Chưa chắc đâu.
Hệ thống: ?
Ngay sau đó, Kiếm Tôn lại lên tiếng.
“Lại đây, mài mực cho ta.”
Tô Vân Khanh khựng lại, nhưng ngay sau đó, cậu cố gắng chống đỡ thân thể yếu ớt, run rẩy bước tới.
Diễn thì phải diễn cho chót.
Lặng lẽ tiến đến bên cạnh Kiếm Tôn, Tô Vân Khanh liếc nhìn gương mặt thanh lãnh như ngọc của hắn, khẽ nói: “Vân Khanh vụng về,” rồi đưa tay lấy thỏi mực trên ngọc án.
Nhưng không ngờ rằng, vừa cầm lên đã không nhấc nổi.
Tô Vân Khanh: Sao lại nặng thế này?
Kiếm Tôn lại nói: “Dùng linh lực.”
Tô Vân Khanh mặt không đổi sắc, lặng lẽ dùng linh lực nhấc thỏi mực lên.
Thỏi mực nhỏ bé trong tay cậu nặng như ngàn cân. Vất vả mãi mới nhấc lên được, khi đặt vào nghiên mực, Tô Vân Khanh đã gần như kiệt sức.
Chỉ mài có một vòng, mà trán cậu đã lấm tấm mồ hôi mỏng, bàn tay cầm thỏi mực cũng bắt đầu run nhẹ. Kỳ lạ hơn là—trong lúc mài, cậu có cảm giác thỏi mực này đang phát ra những rung động rất nhỏ, cản trở cậu tiếp tục mài.
Kiếm Tôn vẫn đang phạt cậu sao?
Tô Vân Khanh cuối cùng cũng hiểu ra, tâm trạng cậu có chút phức tạp.
Tu đạo vô tình mà lại mang tính cách báo thù như thế này sao? Một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc. Đây thực sự là nam chính ư?
Hệ thống cảm nhận được tâm trạng Tô Vân Khanh, vội giải thích cho Kiếm Tôn: “Thỏi mực này được Kiếm Tôn khắc 108 vòng chân văn đại đạo. Mỗi lần ngươi mài một vòng là cảm nhận thiên địa đại đạo, giúp rèn luyện thân thể. Trước khi đi, Tô tiền bối chỉ kịp truyền cho ngươi lên tu vi Nguyên Anh, chưa kịp giúp ngươi vượt thiên kiếp. Kiếm Tôn đây là đang giúp ngươi luyện thể đấy. Ngươi ngàn vạn đừng tỏ ra chán ghét, không thì nửa năm sau khi thiên kiếp đến, chẳng ai giúp, ngươi sẽ tan thành mây khói.”
Tô Vân Khanh trầm mặc một lúc lâu, sau đó thản nhiên nói: "Hệ thống, trước đó ngươi chưa từng nói ta còn có một kiếp nạn sinh tử trong nửa năm nữa."
Hệ thống biết mình lỡ lời, lập tức im bặt.
Tô Vân Khanh vốn định hỏi thêm, nhưng chẳng mấy chốc, sức lực của cậu không đủ để vừa trò chuyện vừa mài mực nữa.
Chân văn đại đạo trên thỏi mực cộng hưởng với nhau, tạo ra một luồng rung động nhỏ, như muốn mài mòn kinh mạch trong cơ thể cậu, mang đến cảm giác tê dại xen lẫn đau đớn khó tả.
Đến vòng thứ 18, cổ tay yếu ớt của Tô Vân Khanh run rẩy, rốt cuộc không nhịn được mà nhẹ giọng cầu xin: “Phu quân, ta mài không nổi nữa.”
Kiếm Tôn lúc này ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt lạnh băng, mang theo sự dò xét.