Đêm đó, dưới bầu trời đêm tối thẳm điểm xuyết đầy sao, hai huynh đệ Tô gia ngồi trước hành lang, cảm nhận làn gió mang theo hương sen từ hồ nước thổi đến.

Vạt áo xanh lam và trắng đan xen với nhau bay trong gió, trông mát mẻ mà tự tại.

Từ sau lần “mổ tâm tự bạch*”, Tô Vân Khanh trước mặt Tô Vân Lam trở nên nhu thuận, an tĩnh hơn. Cậu rũ mắt, hàng mi dày khẽ run trong gió, cùng gò má tinh xảo xinh đẹp lạ thường.

*Mổ tâm tự bạch: có nghĩa là tự bày tỏ suy nghĩ, cảm xúc một cách chân thành và rõ ràng. Nó giống như việc giãi bày tâm sự hoặc nói ra những điều giấu kín trong lòng.

Giống như một bức tượng được chạm khắc tinh xảo bằng bạch ngọc.

Nhìn đệ đệ như vậy, trong lòng Tô Vân Lam dâng lên chút thương tiếc.

Nhưng khi nghĩ đến tương lai của cậu, gương mặt hắn dần phủ một tầng u ám.

Bỗng Tô Vân Khanh nghiêng người, lặng lẽ tựa đầu lên vai Tô Vân Lam, mỉm cười: “Ca ca, đã lâu rồi hai huynh đệ ta không trò chuyện tử tế với nhau.”

Cảm nhận được thân hình mềm mại áp sát, Tô Vân Lam khựng lại, nét u ám trên mặt tan đi, vẻ mặt lập tức nhu hòa.

“Ừ, đã lâu rồi chúng ta không trò chuyện tử tế.”

Nói đến đây, Tô Vân Lam không khỏi có chút buồn bã, cảm thán: "Nếu phụ thân có thể nhìn thấy cảnh này thì tốt biết bao."

Tô Vân Khanh tựa vai hắn, nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn tú nhưng phảng phất nét u buồn của ca ca, ánh mắt khẽ xao động, bỗng mỉm cười, giơ tay chỉ: “Phụ thân đang ở kia nhìn chúng ta kìa.”

Tô Vân Lam giật mình, theo hướng ngón tay cậu nhìn qua.

Hắn thấy ngôi sao Thiên Phủ ổn định và ôn hòa nhất trong chòm sao Nam Đẩu.

Tô Vân Khanh nhớ lại nội dung trong sách, chậm rãi nói: "Khi phụ thân sinh ra, sao Thiên Phủ đặc biệt sáng rực. Người nhân hậu, bác ái, giống như vị Thiên Phủ Tinh Quân trong truyền thuyết. Giờ đây, có lẽ người đã trở về làm vị Tinh Quân của riêng mình rồi. Ca ca đừng buồn nữa."

Nếu đây là thế giới cổ đại bình thường không có linh lực, lời an ủi này sẽ giống như đùa cợt. Nhưng đây là Tu Chân giới, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Tô Vân Lam nghe xong, nhìn kỹ ngôi sao Thiên Phủ trên bầu trời. Đúng lúc ấy, ngôi sao dường như cảm nhận được gì đó mà chợt sáng rực hơn.

Trong lòng Tô Vân Lam chợt chấn động, rồi dâng lên một cảm giác ấm áp.

Hắn lặng lẽ cười, ôm chặt vai Tô Vân Khanh, nói: “Ừ, phụ thân chắc chắn đã phi thăng làm Thiên Phủ Tinh Quân rồi. Ca ca không buồn, giờ đây Khanh Khanh hiểu chuyện thế này, ca ca vui còn không kịp.”

Tô Vân Khanh cong mày cười: “Dạ.”

Hai huynh đệ tiếp tục trò chuyện thêm đôi điều, dưới giọng nói dịu dàng của Tô Vân Khanh, tâm trạng nặng nề trong lòng Tô Vân Lam cũng dần tan biến, để rồi hắn lại trở về dáng vẻ của một quân tử kiếm tu, ôn nhuận như ngọc, hiên ngang giống trong sách.

Sau đó, vì thân thể Tô Vân Khanh yếu ớt, không chịu được gió, nên nhanh chóng mệt mỏi, tựa vào đầu gối Tô Vân Lam rồi thiếp đi.

Tô Vân Lam nhìn sườn mặt trắng nõn an tĩnh của cậu, trong lòng tràn ngập nhu tình, dùng tay áo che gió cho cậu. Qua một lúc lâu, khi đã cậu ngủ say, hắn mới cẩn thận ôm cậu về phòng.

Cả đêm ấy, hai người đều ngủ rất yên ổn.

-

Vân Khanh ở lại Tô gia khoảng ba ngày. Cho đến khi, Tô Vân Lam cuối cùng cũng chịu khởi hành, tự mình điều khiển phi thuyền đưa Tô Vân Khanh đến Thiên Diễn Kiếm Tông.

Ban đầu, Tô Vân Lam định đưa đệ đệ đến gặp Kiếm Tôn sớm, nhưng sau khi khúc mắc giữa hai người được hóa giải, hắn lại luyến tiếc.

Do dự mãi, Tô Vân Lam mới dùng ngọc điệp gửi một tin nhắn cho Kiếm Tôn, báo rằng Tô Vân Khanh đã trở về thăm nhà, hỏi rằng liệu có thể cho cậu ở lại thêm vài ngày được không.

Kiếm Tôn chỉ đáp lại một chữ.

“Được.”

Nếu là trước đây, thái độ lạnh lùng của Kiếm Tôn chắc chắn khiến Tô Vân Lam bất an, áy náy không thôi.

Nhưng lần này, hắn lại thấy yên tâm hơn.

Chỉ cần Kiếm Tôn không để tâm đến Tô Vân Khanh, mọi chuyện đều sẽ ổn.

Bản thân hắn cũng là đệ tử ký danh của Thiên Diễn Kiếm Tông, chỉ là vì thường xuyên bận rộn xử lý việc của gia tộc nên được đặc cách không cần ở tông môn thường xuyên, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ và cống hiến vật phẩm định kỳ là được.

Nhưng bây giờ, với việc Tô Vân Khanh ở lại tông môn, hắn không thể không thường xuyên ghé qua.

Dù vậy, chút phiền toái này chẳng là gì so với việc đệ đệ bỗng trở nên thông minh hiểu chuyện, quả thực chẳng đáng là bao.

Tô Vân Lam ở ngoài điều khiển phi thuyền, còn Tô Vân Khanh yên lặng ngồi trong khoang, đọc sách.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một mỹ nhân da trắng như sứ đang đọc sách, nhưng thực ra Tô Vân Khanh đang trò chuyện với hệ thống.

Ngón tay Tô Vân Khanh vuốt nhẹ trang sách: “Hệ thống, Tô Vân Lam có phải kiểu người phúc hắc không?”

Hệ thống ngẩn ra: “Không phải đâu, sao ngươi đột nhiên hỏi vậy?”

“Kỳ lạ.” Tô Vân Khanh khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Ta cảm thấy huynh ấy là người thông minh, nhưng việc đệ đệ của mình thay đổi lớn thế này, sao huynh ấy không chút nghi ngờ nhỉ?”

Hệ thống giật mình, lập tức nói: “À, chắc ngươi chưa xem nội dung sau chương 10 nhỉ?”

Tô Vân Khanh: “Chưa kịp xem, nhưng lúc đó ta không phải đã offline rồi sao?”

Hệ thống ho khan: “Đúng là đã offline, nhưng sau đó lại bị kéo lên mạng tiếp. Có lần tâm trạng Tô Vân Lam không tốt, hắn đã tâm sự với Kiếm Tôn về ngươi. Hắn nói rằng trước mười tuổi, ngươi rất thông minh, nhưng sau đó bị yêu quỷ ám hại, hồn phách bị thương nên mới thành ra như vậy. Hắn luôn ảo tưởng rằng một ngày nào đó hồn phách ngươi sẽ hồi phục, trở lại thành đệ đệ thông minh ngày xưa. Tiếc là, trong nguyên tác, ngươi chỉ sống đến chương 10 rồi chết."

Tô Vân Khanh híp mắt: “Hồn phách bị thương… Thú vị đấy.”

Hệ thống nói tiếp: “Nhưng chuyện này lại giúp ngươi rất nhiều. Nếu không, Tô Vân Lam đâu dễ tin ngươi nhanh như vậy, đúng không?”

Tô Vân Khanh một tay chống cằm, ngón tay gõ nhẹ lên cuốn sách ở trên đầu gối, cười khẽ: "Đúng vậy, ca ca ta quả thực rất tốt."

Hệ thống mơ hồ thấy trong nụ cười của Tô Vân Khanh có gì đó khác lạ, nhưng không rõ là gì.

Nhìn khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp mà khó đoán của Tô Vân Khanh lúc này, hệ thống ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói ra điều luôn giấu trong lòng: “Ký chủ, ta phải nhắc ngươi một chuyện.”

Tô Vân Khanh khẽ nhướng mi: “Ngươi nói đi.”

Hệ thống: “Ngày thường nếu không có việc gì, ngươi có thể tăng độ hảo cảm với Kiếm Tôn để đổi tích phân, nhưng ngàn vạn lần đừng cố công lược hắn ta nhé.”

Ánh mắt Tô Vân Khanh lóe lên: "Vì sao?"

Hệ thống ho khan: "Bởi vì Kiếm Tôn là vị cứu thế của thế giới này. Mỗi nhân vật chính trong cốt truyện đều có vai trò riêng để trợ giúp hắn. Nếu ngươi công lược Kiếm Tôn, những tuyến nhân vật đó sẽ bị cắt đứt, và sớm muộn gì thế giới này cũng sụp đổ." 

“Rảnh thì xem thêm mấy chương sau của cốt truyện đi, xem xong ngươi sẽ hiểu ý ta.”

Tô Vân Khanh suy nghĩ, khẽ cười: “Được, cảm ơn ngươi nhắc nhở, ngươi thật tốt bụng.”

Hệ thống bỗng dưng run lên một chút, cảm thấy bản thân nóng bừng.

Không được, không được! Tiểu yêu tinh này quá biết cách dụ người!

May mà nó đã có chuẩn bị trước để nhắc nhở ký chủ. Nếu không, chờ đến khi ký chủ công lược được Kiếm Tôn, thế giới này coi như xong đời rồi!

-

Hai người đến Thiên Diễn Kiếm Tông đúng vào lúc hoàng hôn. Mây trôi bồng bềnh, làn sương mờ mênh mông, phong cảnh tuyệt đẹp.

Tô Vân Khanh và Tô Vân Lam đứng trên mũi thuyền—một người rực rỡ như đóa hoa triều côi, một người thanh nhã như trúc—quả thật tạo nên một bức tranh phong cảnh hữu tình.

Nằm giữa núi non trùng điệp, Thiên Diễn Kiếm Tông nguy nga rộng lớn. Tháp kiếm trắng sáng khổng lồ sừng sững giữa tông môn, linh khí lượn lờ, ánh sáng lấp lánh, tựa như tiên cảnh.

Trên trận pháp hộ tông lấp lánh đồ án của Chư Thiên Tinh Đấu, những đường vân mịn màng phức tạp đan xen như tơ lụa, từ xa nhìn lại đã khiến lòng người chấn động.

Nhưng Tô Vân Khanh vẫn giữ vẻ bình thản, ánh mắt xinh đẹp không để lộ bất cứ cảm xúc nào khác thường.

Nếu là một người bản xứ, phản ứng như vậy cũng không có gì lạ. Nhưng đối với một người xuyên không mà nói, điều này lại có chút không bình thường.

Hệ thống thầm nghĩ: Quả nhiên là mỹ nhân tâm cơ thâm trầm .

Tô Vân Lam có lệnh bài của đệ tử Kiếm Tông, lại còn dẫn Tô Vân Khanh về, nên hắn đi vào không chút trở ngại.

Chỉ là thỉnh thoảng nghe được tiếng xì xào bàn tán từ các đệ tử ngự kiếm đi ngang qua.

Những lời bàn tán này chẳng khác gì so với những cuộc trò chuyện của đám linh phó mà Tô Vân Khanh đã nghe trong động phủ Kiếm Tôn mấy ngày trước.

Tô Vân Khanh bình tĩnh, nhưng Tô Vân Lam lại không chịu đựng nổi. Khuôn mặt tuấn lãng của hắn hiện lên sự tức giận, suýt nữa định bước lên cãi nhau một trận.

Cho đến khi Tô Vân Khanh kéo nhẹ tay áo hắn, nhỏ giọng nhắc: “Ca ca, đừng gây chuyện.”

Tô Vân Lam sững lại, khuôn mặt vốn đang tối sầm bỗng dịu đi, rồi lại có chút đau lòng, khẽ nói: "Khanh Khanh, sau này sẽ vất vả cho đệ rồi."

Tô Vân Khanh cười nhạt: “Ca ca chỉ cần thường xuyên đến thăm ta là được, ta sẽ không thất vất vả.”

Tim Tô Vân Lam run lên, theo bản năng đáp: “Được, ca ca nhất định sẽ thường xuyên đến thăm, nói chuyện với đệ

Lúc nói chuyện, phi thuyền bạch ngọc đã dừng ở trước động phủ của Kiếm Tôn.

Tô Vân Lam lập tức thu lại tâm tình, nghiêm túc dặn dò vài câu, bảo Tô Vân Khanh đứng chờ tại chỗ, sau đó một mình tiến vào bái kiến Kiếm Tôn.

Dù sao hắn cũng phải xoa dịu cơn giận của Kiếm Tôn trước, rồi mới để Tô Vân Khanh vào gặp mặt.

Nếu không, với tính cách Tô Vân Khanh, lỡ mà bị lộ tẩy sẽ mang phải tội lớn.

Cơn thịnh nộ của Kiếm Tôn, ai cũng không gánh nổi.

Trước khi bước vào động phủ, Tô Vân Lam có chút lo lắng, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Hắn thấy Tô Vân Khanh ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, trông như một bức tượng ngọc tinh xảo, yên tĩnh và tuyệt đẹp.

Lúc này, sắc mặt Tô Vân Lam mới dịu đi, không quay đầu lại nữa mà tiến vào động phủ.

-

Khoảng một nén hương sau, Tô Vân Lam từ động phủ bước ra, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt trầm xuống, sắc mặt khó nói thành lời.

Nhưng khi thấy Tô Vân Khanh, hắn lập tức đổi sang vẻ ôn hòa của một người huynh trưởng, thấp giọng nói: “Ta đã giải thích với Kiếm Tôn rằng đệ rơi xuống nước là do trượt chân, chứ không phải cố ý tìm chết. Kiếm Tôn đã tha thứ cho đệ. Bây giờ, ca ca dẫn đệ vào, lát nữa đệ cũng ngoan ngoãn xin lỗi Kiếm Tôn đi, chắc hẳn hắn sẽ không trách tội đệ nữa.”

Nói đến đây, giọng Tô Vân Lam hạ xuống, khẽ dặn dò: "Cẩn thận, đừng để bị lộ."

Tô Vân Khanh hiểu ý: “Dạ.”

Cùng lúc đó, trong đầu cậu vang lên âm thanh hệ thống:

"Keng! Hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến đầu tiên."

100 tích phân vào tài khoản.

Khóe môi Tô Vân Khanh cong lên, mắt lặng lẽ ánh lên ý cười.

-

Tẩm điện Kiếm Tôn được xây hoàn toàn từ những khối linh ngọc xanh thẫm, tường và trần khắc đầy hoa văn Thiên Đạo phức tạp, tỏa ánh linh quang nhàn nhạt.

Tô Vân Khanh và Tô Vân Lam đứng ở phía dưới. Trên đài cao, một người mặc huyền y ngồi ngay ngắn sau bình phong, không thấy rõ mặt, chỉ lộ góc áo thêu chỉ bạc với hoa văn Chu Thiên Tinh Đấu và lưu vân, lấp lánh ánh bạc.

Tô Vân Lam bước lên trước, chắp tay: “Tôn thượng, ta đã đưa Khanh Khanh đến.”

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi— 

“Lên đây.”

Giọng nói trầm trầm, thanh lãnh như ngọc va vào nhau.

Tô Vân Lam trong lòng căng thẳng, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Bên cạnh, Tô Vân Khanh khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, dịu dàng nở một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Phu quân gọi ta, ca ca, ta đi trước đây.”

Nghe Tô Vân Khanh xưng hô như vậy, Tô Vân Lam sững sờ, rồi bất giác im lặng. Một lát sau, hắn chỉ biết gật đầu khô khốc.

Tô Vân Khanh cất bước, từ từ tiến về phía đài cao.

Cơ thể cậu yếu ớt, nên bước chân cũng nhỏ và chậm, thậm chí đi một chút còn phải nghỉ một chút.

Tô Vân Lam nín thở, mồ hôi bất giác túa ra.

Cuối cùng, Tô Vân Khanh đã lên đến đài cao.

Tô Vân Lam đứng ở dưới, thấy Tô Vân Khanh ngẩng mặt, nhìn qua tấm bình phong về phía thân ảnh huyền sắc kia.

Rồi khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của cậu nở nụ cười, đôi mắt trong veo ánh lên niềm vui chân thật: “Phu quân, ba ngày không gặp, ta rất nhớ huynh nha.”

Tô Vân Lam nghe vậy thì sững sờ, rồi ngay sau đó, trong lồng ngực bỗng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play