Tô Vân Khanh cảm nhận được ánh mắt của Kiếm Tôn, hàng mi dài khẽ run rẩy, cụp mắt xuống, mím môi, lại lần nữa tỏ ra yếu ớt: “Phu quân, thân thể Vân Khanh yếu đuối, cầu xin ngài thương xót.”

Ai ngờ Kiếm Tôn nghe xong, hỏi: “Quả thật không thể mài nổi?”

Trong lòng Tô Vân Khanh dâng lên nghi ngờ, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Giây tiếp theo, Kiếm Tôn bất ngờ đưa tay ra.

Dưới ống tay áo huyền sắc, bàn tay trắng lạnh vươn ra, cứ thế phủ lên bàn tay đang mài mực của Tô Vân Khanh.

Cảm giác cốt xương rắn rỏi, mang theo hơi lạnh, khiến Tô Vân Khanh khẽ rùng mình.

Ngay sau đó, Kiếm Tôn nói: “Ngưng thần tĩnh khí.”

Một luồng linh lực khổng lồ từ tay Kiếm Tôn lan tỏa ra, theo mu bàn tay tinh tế của Tô Vân Khanh tràn vào trong, khống chế hoàn toàn bàn tay của cậu.

Tay Tô Vân Khanh nhỏ nhắn, bị Kiếm Tôn dễ dàng bao trọn. Hai người sát gần nhau đến mức Tô Vân Khanh còn có thể ngửi thấy mùi thanh lãnh như tuyết núi và chút Long Tiên Hương nhàn nhạt trên người Kiếm Tôn.

Tư thế này, phi thường ái muội.

Đôi mắt ấm áp của Tô Vân Khanh khẽ động, nhưng rất nhanh liền cụp xuống.

Vì bàn tay Kiếm Tôn đã bắt đầu cử động.

Chẳng bao lâu sau, Tô Vân Khanh liền không tự chủ mà thuận theo dòng linh lực mạnh mẽ ấy, mài mực hết vòng này đến vòng khác.

Kỳ lạ thay, tay Kiếm Tôn rõ ràng rất lạnh, khớp xương cứng rắn, thậm chí có chút cộm người, nhưng linh lực của hắn lại ấm áp..

Từng đợt linh lực nhẹ nhàng tràn vào cơ thể Tô Vân Khanh, như gió xuân thức tỉnh vạn vật, như ánh mặt trời buổi sớm ấm áp dễ chịu, xoa dịu những kinh mạch hỗn loạn, đầy rẫy bệnh tật của cậu, mang lại cảm giác dễ chịu, ngưa ngứa thoải mái.

Ngũ giác được phóng đại, Tô Vân Khanh lúc này thậm chí có thể cảm nhận rõ từng đường vân tay tinh tế và vết chai mỏng trên khớp tay Kiếm Tôn…

Trải nghiệm lay động thần hồn này khiến Tô Vân Khanh hơi hoảng hốt, nhưng cậu nhanh chóng tỉnh táo, lén liếc nhìn góc nghiêng thanh lãnh nghiêm nghị của Kiếm Tôn, trong lòng mơ hồ dâng lên vài phần suy đoán.

Bỗng nhiên—

Kiếm Tôn: “Chú tâm.”

Tô Vân Khanh giật mình, chưa kịp hoàn hồn, đã cảm thấy bàn tay Kiếm Tôn đang bao phủ mu bàn tay mình đột nhiên siết mạnh!

Cảm giác như bị bàn ủi đè xuống lập tức khiến Tô Vân Khanh đau đến sắc mặt tái nhợt, đôi mày dài xinh đẹp nhăn lại.

Gần như là theo bản năng, cậu điều động linh lực trong cơ thể để chống lại Kiếm Tôn, nhưng chỉ duy trì được nửa giây, cậu lập tức từ bỏ. 

“Phu quân, đau…”

Tô Vân Khanh thấp giọng cầu xin.

Kiếm Tôn không đáp, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay đã giảm xuống, tiếp tục dẫn cậu mài mực.

Từng vòng, từng vòng, từng vòng…

Sau 108 vòng, dù toàn bộ quá trình đều do Kiếm Tôn khống chế, Tô Vân Khanh vẫn toát cả mồ hôi lạnh, sau lưng ướt đẫm, ngay cả môi mỏng cũng trắng bệch.

Nhìn qua trông rất đáng thương.

Kiếm Tôn rút tay về, hơi thở thanh lãnh như tuyết cũng theo đó rời xa.

Mất đi điểm tựa, Tô Vân Khanh suýt nữa ngã nhào vào nghiên mực đầy nước.

“Sau này đừng giở trò trước mặt ta.”

Tô Vân Khanh giật mình tỉnh táo lại, lặng lẽ chống người đứng lên, rũ mi, mím môi: “Vân Khanh không hiểu phu quân đang nói gì.”

Một luồng uy áp lạnh lẽo thấu xương bất ngờ ập tới, dừng ở trên trán Tô Vân Khanh, rồi bỗng nhiên ngừng lại.

Tựa hồ thấy được gương mặt tinh xảo tái nhợt ấy, hoặc có lẽ vì lý do nào khác, luồng uy áp lại rút về.

Tô Vân Khanh vẫn cúi đầu đứng đó, đôi mắt ướt át, gương mặt tinh xảo đầy vẻ sợ hãi và đáng thương, khiến người ta nhìn vào không khỏi thương xót.

Ba giây sau, bóng dáng Kiếm Tôn biến mất sau màn lụa.

Hắn đã rời đi rồi.

Tô Vân Khanh lặng lẽ đứng tại chỗ, rất lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu.

Đang định nhìn xung quanh, bỗng một kiếm phó áo đen lặng lẽ xuất hiện trước mặt cậu, khom người: “Phu nhân, xin mời theo Giáp.”

Tô Vân Khanh lặng lẽ nhìn kiếm phó trông chẳng khác gì Đinh Mão, ánh mắt khẽ động, nhẹ giọng hỏi: “Phu quân sai sư huynh đến sao?”

Giáp cúi đầu: “Vâng.”

Tô Vân Khanh trầm ngâm một lát, gương mặt yếu ớt nở nụ cười nhạt: “Vậy thì tốt rồi, ta theo sư huynh.”

-

Sau khi Tô Vân Khanh cùng Giáp rời đi, đại điện rộng lớn nhanh chóng trở nên trống trải, chỉ còn sót lại chút hơi thở lạnh lẽo còn vương vấn.

Chẳng bao lâu, một gợn sóng như nước lóe lên, bóng người mặc huyền y lặng lẽ bước ra từ phía sau đài cao, ngồi ngay ngắn tại chỗ, nhắm mắt đả tọa.

Khí chất người này tĩnh lặng như bóng trăng dưới nước, dung nhan tuấn tú sâu thẳm, tựa như thiên nhân.

Chính là Kiếm Tôn vừa rời đi.

Bỗng nhiên, trên chiếc bồ đoàn nơi Tô Vân Khanh vừa ngồi, một luồng ánh sáng trắng ngưng tụ, hóa thành một con Bạch Hổ to lớn.

Bạch Hổ nhảy lên, đáp xuống ngọc án trước mặt Kiếm Tôn.

Râu nó giật giật, đột nhiên nói tiếng người: “Không ngờ Kiếm Tôn tu đạo Vô Tình bao năm nay lại biến thái như thế, tay tiểu mỹ nhân có phải rất mềm mại không? Rất mịn không?”

Kiếm Tôn không mở mắt: “Rất mềm —— ngươi đến làm gì?”

Bạch Hổ lập tức trừng lớn mắt, hiển nhiên bị câu trả lời này làm cho chấn động. 

Nhưng nó nhanh chóng nhận ra gì đó, nheo mắt hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã phát hiện ra cái gì mà tâm tình tốt thế?”

Kiếm Tôn ngắn gọn: “Không phải đoạt xá.”

Bạch Hổ bừng tỉnh, liếc hắn: “Đây là lý do ngươi sờ tay người ta?”

Kiếm Tôn không để ý, tiếp tục: “Tô Càng từng nói, Tô Vân Khanh lúc nhỏ bị quỷ ám, sau đó hồn phách khiếm khuyết, tính tình liền thay đổi. Hôm nay ta thấy hồn phách cậu ấy hoàn chỉnh, hơn nữa còn cực kỳ tương thích với thân thể, không giống trạng thái thần hồn hỗn loạn trước khi rơi xuống nước. Ngươi nghĩ là vì sao?”

Bạch Hổ giật mình, nhíu mày: “Có gì khóa hồn cậu ta? Hay Tô Càng lập mưu vì cậu ta?”

Kiếm Tôn: “Ta không biết.”

Bạch Hổ hậm hực: “Vậy ngươi hỏi ta làm gì?”

Kiếm Tôn: “Không biết mới hỏi ngươi.”

Bạch Hổ nghẹn lời.

Nhưng dừng một chút, nó lẩm bẩm: “Vậy tức là, hiện tại đây mới là Tô Vân Khanh chân chính, hoàn chỉnh?”

Kiếm Tôn không đáp.

Bạch Hổ cũng không cảm thấy bị bơ, ngược lại, đôi mắt hổ màu vàng kim hơi nheo lại, lộ ra vẻ hứng thú: "Ta thật sự rất thích tiểu mỹ nhân Tô gia này, còn ngươi thì đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, lại đem người ta hành hạ thành bộ dạng như vậy. Một lát nữa ta sẽ đi thăm cậu ta."

Kiếm Tôn: “Thần quân cứ tự nhiên.”

Bạch Hổ xì một tiếng, vẫy đuôi, thân hình khổng lồ đột nhiên thu nhỏ thành một con mèo trắng tinh.

Mèo nhỏ giơ móng, liếm liếm, mắt vàng ánh lên chút thỏa mãn, rồi vụt chạy, thân hình linh hoạt nhảy xuống từ đài cao.

Hướng đi chính là thiên điện nơi Tô Vân Khanh nghỉ ngơi.

Kiếm Tôn không can thiệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play