Vào trong phòng , Tô Vân Lam đặt Tô Vân Khanh lên chiếc giường mềm mại phủ đầy vải gấm, ánh mắt sắc bén thoáng nhìn cậu, nói: “Muốn nói gì với ca ca thì nói đi.”
Tô Vân Khanh thấy ánh mắt ấy, biết Tô Vân Lam vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình. Lúc này, cậu vừa suy nghĩ về nội dung cốt truyện, vừa khẽ rung hàng mi dài, rũ mắt nhẹ giọng nói: “Ta… ta chỉ không muốn đại ca làm đạo lữ của Kiếm Tôn, nên mới dùng đến hạ sách này.”
Sắc mặt Tô Vân Lam nghiêm lại, giận dữ: “Ngươi đúng là hồ đồ!”
Tô Vân Khanh: “Ta không phải.”
Tô Vân Lam nghẹn thở: “Ngươi còn cãi! Ngươi—”
“Nếu ca ca làm đạo lữ của Kiếm Tôn, Tô gia chúng ta sẽ ra sao? Chẳng lẽ phải quy thuận Thiên Diễn Kiếm Tông?” Tô Vân Khanh ngẩng đầu, gương mặt tinh xảo hiếm thấy lộ vẻ quật cường, ánh mắt sáng rực nhìn Tô Vân Lam.
Tô Vân Lam ngẩn ra.
Lúc lâu sau, ánh mắt hắn hơi ảm đạm, trầm giọng: “Dù vậy, đó cũng là ước định giữa phụ thân và Kiếm Tôn.”
Giọng điệu rõ ràng đã dịu đi, xen chút đau lòng và suy sụp khó nhận ra.
“Ta biết. Nên nếu ta thay đại ca xuất giá, coi như đã thực hiện ước định đó. Sau này nếu Kiếm Tôn không vừa lòng, thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể hòa ly với ta. Việc này sẽ không liên lụy đến ca ca.”
Tô Vân Lam: “Ngươi—!”
Tô Vân Khanh nghiêng đầu, không nhìn vẻ mặt tức giận đến mức sắp bùng nổ của Tô Vân Lam, chỉ thấp giọng nói bằng ngữ điệu bình tĩnh: “Ta là một kẻ phế vật Ngũ linh căn, từ nhỏ được nuông chiều, giờ làm ra chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Người khác chắc chắn sẽ không nghi ngờ đến ca ca. Ca ca chỉ cần giả vờ không biết, đổ hết trách nhiệm lên đầu ta, gia chủ Tô gia vẫn sẽ do huynh đảm nhiệm, không ai có thể lay chuyển được địa vị của huynh.”
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Tô Vân Lam chấn động dữ dội, suýt nữa hồn bay phách tán. Ngay cả hệ thống trong đầu Tô Vân Khanh cũng cũng trợn mắt há hốc mồm.
Hắn nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa mang chút quật cường và cứng cỏi của Tô Vân Khanh, nhất thời hoảng hốt.
Đây thật sự… là đệ đệ ăn chơi trác táng của hắn sao?
Cảm nhận được dao động trong lòng Tô Vân Lam, Tô Vân Khanh lại ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt trong trẻo nhưng vương chút sương mờ, sau đó cậu nói câu cuối cùng như một đòn chí mạng:
“Ta biết ta tùy hứng, nhưng ta thật sự không muốn ca ca phải cúi mình trước người khác. Trong lòng ta, ca ca chính là người lợi hại nhất của Tô gia.”
Khi nói câu này, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt Tô Vân Khanh, rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp mong manh, khiến lòng người khác rung động.
Tô Vân Lam hoàn toàn sững sờ.
Cuối cùng, hắn cắn răng, tiến lên thở dài một tiếng rồi ôm chặt lấy Tô Vân Khanh, suy sụp nói: “Ca ca không phải người lợi hại. Thiên hạ này không có người lợi hại nào mà không bảo vệ được đệ đệ chứ.”
Tô Vân Khanh thuận thế áp mặt vào vạt áo trước ngực hắn, nhẹ giọng: “Trong lòng ta, ca ca mãi là người lợi hại nhất.”
Cổ họng Tô Vân Lam nghẹn lại, suýt chút nữa bật khóc. Đôi mắt đỏ hoe nhưng rất nhanh khép chặt, cố gắng kìm nén nước mắt không để rơi xuống.
Mười năm qua, hắn luôn mong mỏi đệ đệ có thể trở về như trước kia, thông minh và hiểu chuyện.
Không ngờ, thời khắc hắn chờ đợi bấy lâu nay lại đến vào lúc vớ vẩn này.
Vừa mừng, vừa tiếc.
Phụ thân không thể chứng kiến được nữa.
Lúc này, Tô Vân Khanh, người đang tựa vào ngực Tô Vân Lam, khẽ nhếch khóe môi nở một nụ cười khó ai phát hiện được.
-
Qua lần này, hệ thống hoàn toàn bái phục Tô Vân Khanh, thậm chí còn nghi ngờ: “Ký chủ? Ngươi thật không phải là cao thủ do cục nhiệm vụ phái tới sao? Làm nhiệm vụ quá đỉnh! Diễn xuất này, trí thông minh này, đúng là khởi tử hồi sinh!”
Tô Vân Khanh hơi ngượng: “Cũng không hoàn toàn là diễn. Vì Tô Vân Lam là một đại ca tốt, nên ta mới phát huy vượt mức bình thường.”
Hệ thống: “Cao tay! Thật sự cao tay!”
Đúng lúc này, Tô Vân Lam bước vào, tay cầm hộp thuốc mỡ, gương mặt tuấn lãng nho nhã tràn đầy ôn nhu.
Tô Vân Khanh thấy hắn, đôi lông mày tinh xảo cong lên, nhẹ giọng: “Ca ca.”
Tô Vân Lam tiến tới, mở hộp thuốc, cẩn thận lấy một ít ra, nắm cổ tay Tô Vân Khanh, nhẹ nhàng bôi lên vết đỏ trên cổ tay và lòng bàn tay trắng nõn của cậu.
Động tác hắn vô cùng cẩn trọng, ánh mắt chăm chú mà không hề có chút tùy tiện. Nhìn gần như vậy, Tô Vân Khanh không khỏi nảy sinh một chút dịu dàng trong mắt, khóe môi hơi nhếch lên.
Tô Vân Lam vừa bôi thuốc vừa nhìn cậu, thấy cậu mỉm cười, không khỏi nhíu mày: “Tiểu tử ngốc, không đau sao?”
Tô Vân Khanh rũ mi, trước mặt ca ca liền hóa thành đệ đệ ngoan ngoãn, ngượng ngùng nói: "Đêm qua chỉ nghĩ diễn một chút kiêu ngạo ương ngạnh trước mặt Kiếm Tôn, nên không kịp suy tính nhiều như vậy."
Tô Vân Lam thở dài, gương mặt thêm vài phần u ám.
Một lát sau, hắn suy nghĩ cẩn trọng rồi nghiêm túc nói: “Khanh Khanh, sau này gặp Kiếm Tôn, ngươi cứ khẳng định mình thật lòng thích hắn, chỉ vì còn trẻ dại mà hành động sai lầm. Đừng để hắn nghi ngờ gì, hiểu chưa?”
Tô Vân Khanh nghe hắn gọi nhũ danh, càng thêm nhu thuận, gật đầu: “Ta biết rồi, ca ca.”
Thấy vậy, Tô Vân Lam mới hơi yên tâm, nhưng khi nhìn khuôn mặt tinh xảo mà tiều tụy của Tô Vân Khanh, lại không khỏi lo lắng. Hắn căn dặn thêm nhiều lần nữa, đến khi xác nhận Tô Vân Khanh đã ghi nhớ kỹ mới chịu im lặng.
Nhưng khi cúi đầu lần nữa, ánh mắt hắn thoáng u ám.
Về bí mật của Kiếm Tôn, Tô Vân Khanh vẫn chưa biết. Mà hắn, lại từng lập lời thề trước Thiên Đạo, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Ít nhất, bí mật ấy hiện tại vẫn có lợi cho Tô Vân Khanh, đủ để bảo vệ sự trong sạch và an toàn của cậu.