Khi con thuyền bạch ngọc bay đến Tô gia, đó cũng chính là điểm cốt truyện thứ hai.

Trong nguyên tác, Tô Vân Khanh vẫn như cũ xông thẳng vào cửa, khóc lóc om sòm một trận — một khóc, hai nháo, ba thắt cổ. Bộ ba tuyệt chiêu này vừa xuất chiêu, Tô Vân Lam liền tức giận, lập tức nhốt Tô Vân Khanh vào cấm túc. Ba ngày sau, đích thân y dẫn Tô Vân Khanh tới xin lỗi Kiếm Tôn, nói rằng Tô gia sai rồi, hôn ước này nhất định phải hủy bỏ, mong Kiếm Tôn yên tâm.

Kiếm Tôn thấy Tô Vân Lam thẳng thắn như vậy, liền thay đổi cách nhìn về hắn ta. Hai người dần nảy sinh tình cảm, Tô Vân Lam vào hậu cung của Kiếm Tôn, trở thành một trong những vai chính thụ có suất diễn nhiều nhất.

Tô Vân Khanh nhớ lại đoạn cốt truyện này, đầu ngón tay bất giác vuốt nhẹ lên mái tóc bóng mượt, cuốn một lọn rồi thả ra.

Tô Vân Lam thoạt nhìn là kiểu quân tử cương trực, không quanh co, có vẻ phải dùng cách mềm mỏng thôi.

Hơn nữa, cần lấy tình cảm để thuyết phục, dùng lý lẽ để cảm hóa.

Nghĩ vậy, đôi mắt của Tô Vân Khanh khẽ híp lại. Trước khi Đinh Mão gọi cậu xuống thuyền, cậu lặng lẽ vươn tay, hung hăng véo vài cái lên cổ tay và lòng bàn tay trắng như tuyết của mình.

Ngay lập tức, những dấu đỏ rực liền xuất hiện trên làn da cậu.

Hệ thống thấy thế, kinh ngạc kêu lên: “Ký chủ, ngươi làm gì vậy?!”

Tô Vân Khanh nở nụ cười nhạt: “Để lát nữa khiến ca ca tốt của ta đau lòng chứ sao.”

Hệ thống run rẩy, trong lòng thầm thắp một ngọn nến cho Tô Vân Lam.

-

Chủ trạch Tô gia được xây bên sông, bốn phía đều được núi bao quanh, non xanh nước biếc, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.

Khi Đinh Mão gọi Tô Vân Khanh ra, cậu đứng ở đầu thuyền, mơ hồ thấy được biệt viện ẩn giữa dãy Thương Sơn hùng vĩ. Lầu các trang nghiêm, xa hoa bậc nhất, quả danh bất hư truyền.

Gió núi lạnh lẽo thổi qua, sắc mặt Tô Vân Khanh hơi tái, không nhịn được ho khẽ vài tiếng.

Đinh Mão nghe tiếng ho, vội quay lại nhìn cậu, thấp giọng: “Phu nhân, hay là vào khoang thuyền nghỉ đi.”

Tô Vân Khanh đặt ngón tay lên môi, lắc đầu: “Ta muốn sớm gặp ca ca.”

Lúc nói, ánh mắt dịu dàng, đầy lưu luyến và ấm áp.

Thấy Tô Vân Khanh thế này, Đinh Mão nghĩ tình huynh đệ giữa cậu và Tô Vân Lam chắc hẳn sâu đậm lắm, nên không nói thêm, mà tăng tốc con thuyền.

Chẳng bao lâu, chiếc thuyền đáp xuống bệ đá trắng trước phủ Tô gia.

Hạ nhân nhận được tin đã sớm ra nghênh đón.

Tô Vân Lam không xuất hiện.

Từ cốt truyện, Tô Vân Khanh biết dù Tô Vân Lam ghét cậu về việc tự ý gả đi, nhưng vì thể diện Tô gia, hắn ta không xử lý cậu trước mặt người ngoài, chỉ dạy dỗ ở trong nhà, sao đó dẫn cậu đến Thiên Diễn Kiếm Tông xin lỗi Kiếm Tôn.

Tô Vân Khanh mừng thầm: Ở riêng càng dễ phát huy.

Nhưng ngoài mặt, cậu vẫn cau mày, tỏ vẻ u ám. Gương mặt tái nhợt ửng hồng yếu ớt, khiến đám hạ nhân dẫn đường không dám thở mạnh.

Sợ làm vỡ “tác phẩm lưu ly” mỏng manh này.

-

Đinh Mão được sắp xếp nghỉ ở biệt viện riêng, còn Tô Vân Khanh được hạ nhân dẫn thẳng vào nội viện.

Hạ nhân phía trước đẩy cánh cửa gỗ đỏ nặng nề ra, Tô Vân Khanh rũ mắt đi theo, dáng vẻ ngoan ngoãn.

Cuối cùng, cậu thấy một góc áo xanh lục.

Hàng mi dài khẽ động, cậu ngẩng lên. Một làn gió mát thổi qua, vô số cánh hoa quế vàng nhạt rơi lả tả, vương trên lên bộ y phục xanh lục thẫm dệt kim kia.

Tiếp đó, trong mắt Tô Vân Khanh hiện lên một gương mặt cực kỳ tuấn lãng.

Tường trắng rực rỡ, gió mát như tuyết.

Phỉ quân tử, chính là như vậy.

Tô Vân Khanh trong lòng khẽ động, khóe môi hơi nhếch lên, còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Tô Vân Lam sắc mặt lạnh lùng, nghiêng đầu dặn dò hạ nhân định rời đi: “Ngươi không cần lui ra.”

Tô Vân Khanh lập tức hiểu ngay, Tô Vân Lam là muốn ra oai phủ đầu với cậu. Cậu mím môi lại, không nói gì thêm.

Vốn dĩ hạ nhân kia đã chuẩn bị lui xuống, nghe vậy thì cả người cứng đờ, đành phải lúng túng đứng yên tại chỗ.

Lúc này, sự nhẫn nại trong mắt Tô Vân Lam đã hoàn toàn biến mất. Đôi mắt hẹp dài thâm thúy, thường ngày ôn hòa là thế, giờ lại bùng lên ngọn lửa giận dữ hừng hực, ánh mắt sắc bén như muốn thiêu đốt, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Tô Vân Khanh.

Hắn mím chặt môi, rõ ràng đang cố kiềm chế nhưng vẫn sắp không nhịn được mà trách mắng. Thế nhưng đúng lúc ấy, đối diện, khóe mắt Tô Vân Khanh lại bất ngờ đỏ bừng lên.

Chỉ thấy cậu nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Tô Vân Lam, ngửa đầu lên, đôi mắt ngập nước long lanh nhìn hắn, giọng nói khẽ khàng mềm mại:“Ca ca.”

Tô Vân Lam sững sờ.

Hệ thống cũng ngây ra.

Hạ nhân càng ngẩn ngơ.

Giây tiếp theo, dưới ánh mắt kinh ngạc và ngờ vực của Tô Vân Lam, Tô Vân Khanh lặng lẽ đưa tay ra, cổ tay mảnh khảnh phủ đầy vết đỏ ửng, khẽ nắm lấy vạt áo Tô Vân Lam. Cậu ngẩng đầu, giọng nói dịu dàng mà mang theo chút van nài:

“Ca ca, ta có chuyện muốn nói với huynh… huynh có thể nghe ta giải thích được không?”

Động tác này khiến Tô Vân Lam vô tình thấy những vết ứ đỏ trên cổ tay trắng nõn của cậu. Sắc mặt hắn biến đổi, chẳng còn tâm trí dạy dỗ nữa, lập tức đỡ cậu lên. Cau mày, trầm giọng: “Những vết thương này là sao? Kiếm Tôn bắt nạt ngươi?”

Tô Vân Khanh khẽ lắc đầu.

Tô Vân Lam thoáng do dự, rõ ràng vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng lúc ấy Tô Vân Khanh đã siết chặt vạt áo trong tay, giọng nói càng nhỏ hơn, lại thêm mấy phần khẩn cầu:“Ca ca… chúng ta vào trong rồi nói, được không?”

Đến nước này, sao Tô Vân Lam có thể không đồng ý?

Hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn người trong lòng ngực—Tô Vân Khanh sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, tựa như chỉ cần buông tay là sẽ ngất xỉu ngay lập tức. Tô Vân Lam chỉ có thể trầm giọng ra lệnh cho hạ nhân bên cạnh:

“Ngươi lui xuống.”

Người hầu như được ân xá, vội vàng hành lễ rồi lui ra thật nhanh.

Tô Vân Lam lại siết chặt cánh tay, cúi người bế thẳng Tô Vân Khanh lên, xoay người đi thẳng vào trong phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play