Editor: NYKA

“Chị ơi, chị khách sáo quá.”

“Cảm ơn chị!”

Mấy cô gái vừa nhận quà vừa không ngừng ngắm Thẩm Từ, ánh mắt đổ dồn vào khuôn mặt cô. Quả nhiên Thẩm Lê không nói dối, chị gái cậu ấy đúng là rất xinh đẹp.

Ngay cả trong Học viện Điện ảnh đầy những mỹ nhân, nhan sắc của Thẩm Từ vẫn đủ khiến người ta phải kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Chị, không phải chị nói là tối nay mới đến sao?”

Thẩm Lê bước lên phía trước, giọng nói có phần nghẹn ngào, đôi mắt đã bắt đầu đỏ hoe. Bởi đã gần hai năm rồi, em không được gặp chị gái.

Kể từ khi Thẩm Từ vào đại học ở Long Thành, cô chưa từng một lần về nhà.

Thẩm Lê và em trai chỉ có thể liên lạc với chị qua những cuộc gọi video trên WeChat.

Thẩm Từ nhìn em gái mình, cổ họng bỗng nghẹn ngào cay xè.

Kiếp trước, tuy Thẩm Lê đã thi đỗ vào Học viện Điện ảnh, nhưng lại chẳng thể nổi tiếng.

Ban đầu, em ấy từng nhận được vài cơ hội tốt nhờ ngoại hình xinh đẹp, nhưng luôn bị đoàn phim "cho leo cây" vào phút chót. Khi thì bị thay vai, khi thì bị những diễn viên "có chống lưng" chiếm mất chỗ.

Thậm chí, có nữ diễn viên ghen tị với nhan sắc của em còn lén gợi ý với đạo diễn bắt em ấy đóng các vai xấu xí.

Em ấy thường xuyên bị đoàn phim lôi đi dự tiệc xã giao với các nhà đầu tư, để rồi những năm tháng thanh xuân rực rỡ ngắn ngủi nhất của đời mình bị lãng phí trong những khung cảnh đầy rẫy mưu mô.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cuộc sống của Thẩm Lê càng trở nên chật vật. Tính cách vốn đơn thuần của em bị môi trường đầy rẫy thị phi bào mòn cho đến khi không còn gì.

Cuối cùng, em ấy bắt đầu buông thả bản thân.

Em ấy đi bar uống rượu, say khướt nằm vật ra đường bị paparazzi chụp.

Em ấy hút thuốc, văng tục, cũng bị paparazzi chụp.

Thậm chí, khi cãi nhau và đánh lộn với đồng nghiệp nữ trong đoàn phim, cũng lại bị paparazzi ghi hình.

Đó là "đỉnh cao" sự nghiệp của Thẩm Lê, là thời kỳ em ấy nổi tiếng nhất, nhưng đáng tiếc thay, toàn bộ đều là scandal.

Cuối cùng, mãi đến khi già đi, Thẩm Lê cũng chưa từng đạt được bất kỳ điều gì mà em ấy thực sự mong muốn.

Lần này, khi gặp lại, nhìn vào đôi mắt trong veo không bị vấy bẩn của em gái, Thẩm Từ cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng xoa đầu em và nói:

“Chị mua mấy món đồ, nghĩ là nên mang đến cho em trước.”

Thẩm Lê nhìn vào những món đồ mà chị gái đưa qua, đôi mắt không kìm được mở to đầy kinh ngạc.

Điện thoại, laptop, máy tính bảng, và tai nghe – cả một bộ sản phẩm Apple!

Toàn bộ những thứ này đều là thứ em hằng ao ước, nhưng chưa từng dám ngỏ lời xin.

Chiếc điện thoại mà em ấy đang dùng có giá chưa đến hai xu, đã gần ba năm tuổi đời, gõ chữ còn bị giật lag.

Mỗi lần nhìn thấy người khác cầm chiếc iPhone đời mới, trong lòng em đều không khỏi dấy lên sự ngưỡng mộ.

“Tất cả... đều là của em sao?”

Thẩm Lê không dám tin, run rẩy đưa tay ra nhận.

Thẩm Từ nhìn thấy phản ứng của em gái, trái tim cô bất giác nhói lên.

Em gái chưa từng đạt được bất cứ điều gì mà mình khao khát, vậy thì từ hôm nay, cô sẽ dành tặng em tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời!

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Thẩm Từ quan sát xung quanh căn phòng ký túc xá. 

Ký túc xá của Học viện Điện ảnh quả thật không tệ: là phòng bốn người khá tiêu chuẩn, sạch sẽ, có nhà vệ sinh riêng và một ban công nhỏ.

Sau đó, cô quay sang nhìn ba cô bạn cùng phòng của Thẩm Lê, dịu dàng nói:

“Tính cách của Thẩm Lê có hơi trầm lặng, hy vọng sau này các em có thể quan tâm, giúp đỡ và bao bọc lẫn nhau nhé.”

“Chắc chắn rồi, chị cứ yên tâm ạ.”

“Bọn em rất quý Thẩm Lê!”

Thái độ của các bạn cùng phòng rất thân thiện, khiến Thẩm Từ hài lòng nở nụ cười. Cô quay sang hỏi Thẩm Lê:

“Hôm nay em có bận gì không? Nếu không thì để chị dẫn em đi dạo một chút, ăn cơm xong chị đưa em về nhé.”

Thẩm Lê vui vẻ gật đầu. Đã hai năm rồi em ấy không được gặp chị gái, nên em tất nhiên muốn ở bên chị mình càng lâu càng tốt.

Chờ đến khi hai chị em Thẩm Lê khoác tay nhau đi ra ngoài, ba cô bạn cùng phòng mới phấn khích tụm lại với nhau.

“Trời ơi, chị của Thẩm Lê đẹp quá đi mất!”

“Lúc nãy nghe cậu ấy nói chị cậu ấy là tiên nữ, mình còn không tin, giờ thật sự muốn tự vả vào miệng một cái vì đã nghi ngờ cậu ấy!”

“Ở trường mình còn chưa từng thấy ai xinh như thế này, nếu chị ấy vào showbiz chắc chắn có thể dễ dàng 'hạ gục' cả một dàn mỹ nhân ấy chứ!”

“Mà chị ấy siêu tốt luôn, còn mang quà cho bọn mình. Guerlain đó nha! Mình thích thương hiệu này lắm, nhưng dòng này mình chưa thấy bao giờ!”

“Mình cũng chưa. Sao nhìn khác với Guerlain mà mình từng mua thế nhỉ? Trông còn đắt tiền hơn ấy! Mỹ Na, thử dùng tính năng nhận diện hình ảnh trên Taobao xem thử xem.”

Cả ba cùng thò đầu lại gần, chăm chú nhìn màn hình điện thoại của Triệu Mỹ Na.

Bộ sưu tập Orchidée Noire cao cấp của Guerlain, nguyên set có giá gần 5 đồng!

“Đắt vậy sao!”

Ba cô bạn cùng phòng nhìn nhau, ánh mắt đều lộ rõ vẻ kinh ngạc vô cùng.

Dù gia cảnh của cả ba đều không tệ, nhưng trước giờ chưa từng dùng qua loại mỹ phẩm nào đắt đỏ đến vậy. 

Chỉ một lọ kem mắt thôi mà đã có giá tận 6 hào 7!

“Bình thường Thẩm Lê ăn mặc với dùng đồ đều trông rất giản dị, không ngờ gia đình cậu ấy lại giàu có đến vậy!”

“Chắc là liên quan đến tính cách khiêm tốn của cậu ấy.”

Ba người cùng gật đầu đồng tình, cảm thấy lời này rất có lý, trong lòng càng tăng thêm thiện cảm với Thẩm Lê.

Ở bên ngoài, hai chị em đang khoác tay nhau đi về phía cổng chính của Học viện Điện ảnh. Cả hai đều có ngoại hình xuất sắc, nên trên đường không ngừng thu hút ánh nhìn của mọi người.

Thậm chí, có vài nam sinh còn lén lấy điện thoại ra chụp lại họ.

Bởi vì vậy mà Thẩm Lê đứng thẳng lưng hơn, trông đầy tự hào.

Từ nhỏ đến lớn, niềm tự hào lớn nhất của em ấy chính là việc mình có một người chị gái xinh đẹp nhất thế giới.

Vì vậy, mỗi lần được đi cùng chị gái trên phố, đó luôn là lúc Thẩm Lê cảm thấy tự tin nhất.

"Chị, mình đi đâu vậy?" Thẩm Lê tò mò hỏi.

Thẩm Từ khẽ mỉm cười, thẳng thắn nói:

“Chị muốn dẫn em đi mua đồ. Đồ công nghệ cần thiết thì chị đã đổi mới hết cho em rồi, giờ chị sẽ đưa em đi mua thêm quần áo và giày mới nhé.”

Từ nhỏ, Thẩm Lê đã rất dễ tự ti. 

Trong môi trường đầy sự cạnh tranh về sắc đẹp như Học viện Điện ảnh, có trang bị về ngoại hình tốt cũng là điều vô cùng quan trọng.

Nếu em gái ngày nào cũng thấy người khác mặc đồ hiệu, đeo trang sức sang chảnh mà mình thì chẳng có gì, lâu dần chắc chắn sự tự ti sẽ càng lớn hơn.

Mỹ La Thương Hạp - một trong những trung tâm mua sắm cao cấp nhất thành phố Lung, nơi quy tụ hầu hết các thương hiệu quốc tế xa xỉ, là một nơi mà trước giờ Thẩm Lê chỉ từng được thấy qua phim truyền hình.  

Ngay cả khi chưa bước vào, em ấy đã bị vẻ ngoài tráng lệ, xa hoa của trung tâm thương mại này làm choáng ngợp. Đến lúc nhận ra, em đã được chị gái dắt tay đi thẳng đến quầy hàng Cartier.

“Chị ơi, chỗ này đắt lắm, thôi bỏ đi.”

Thẩm Lê lắc đầu từ chối, nhìn chị gái với ánh mắt đầy lo lắng. Cartier vốn là một trong những thương hiệu trang sức cao cấp bậc nhất thế giới. Một sợi dây chuyền với thiết kế đơn giản ở đây cũng đã có giá mấy... đồng.

Nhân viên bán hàng đứng ở cửa còn chưa kịp chào đón, đã nghe thấy câu nói của Thẩm Lê vì cô ta đứng khá gần. 

Cô ta lập tức khẽ nhíu mày.

Lại thêm một người chỉ đến dạo chơi mà chẳng mua gì, ca trực này của cô ta xem như không có việc gì làm rồi.

Nhân viên bán hàng ở các cửa hàng của nhãn hiệu cao cấp đều phải thay phiên trực ở cửa để tiếp đón khách. Còn chuyện khách có mua hay không thì hoàn toàn phụ thuộc vào hên xui may rủi.

Thẩm Từ nắm tay em gái bình thản bước vào cửa hàng. Cô nhân viên bán hàng bĩu môi tỏ vẻ khó chịu, nhưng đành phải cố gắng đi theo phục vụ.  

“Chào mừng quý khách đến với Cartier. Tôi là Katia, rất hân hạnh được phục vụ quý khách.”

Giọng nói không có chút nhiệt tình nào, nhỏ như muỗi kêu.

Thẩm Từ lập tức dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào nhân viên bán hàng, bình tĩnh nói:

"Nhưng trông cô không có vẻ hân hạnh chút nào."  

Nhân viên bán hàng cố kìm nén cơn bực bội, tránh tỏ vẻ khó chịu ngay trước mặt khách. Cô ta phớt lờ lời nhận xét của Thẩm Từ, máy móc hỏi theo đúng quy trình:

"Quý khách đã chọn được kiểu dáng ưng ý chưa? Tôi có thể lấy mẫu cho quý khách thử." 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play