Editor: NYKA

Đêm đầu tiên, Thẩm Từ ngủ không ngon lắm. Trong tiềm thức, cô vẫn sợ hãi, lo rằng khi tỉnh dậy, tất cả chỉ là một giấc mơ.

Vì vậy, sáng hôm sau khi thức giấc, đầu óc cô vẫn còn mơ màng, uể oải.

Sau khi vệ sinh cá nhân và chuẩn bị đơn giản, việc đầu tiên cô làm khi quay lại trường là đi tìm giảng viên phụ trách của mình.

“Chuyển ký túc xá?”

Ngoài hành lang, Lý Kiến Quốc đang ôm một chồng sách, ngạc nhiên nhìn Thẩm Từ hỏi:

“Tại sao lại muốn chuyển?”

“Không hợp với bạn cùng phòng. Thầy Lý, phiền thầy giúp em nói với phòng hậu cần để xin chuyển chỗ.”

Trong lòng Lý Kiến Quốc, Thẩm Từ luôn là một sinh viên xuất sắc. Sau kỳ thi đại học, chính văn phòng tuyển sinh của trường đã đến tận nhà cô để thuyết phục và đặc cách tuyển cô vào trường.

Với 714 điểm đạt được trong kỳ thi đại học thì cô có thể thoải mái lựa chọn bất kỳ trường nào trên toàn quốc.

Thế nên Lý Kiến Quốc luôn rất chú ý đến chuyện của Thẩm Từ.

Thầy chỉnh lại gọng kính đen trên sống mũi, hạ thấp giọng hỏi với vẻ nghiêm túc:

“Có phải các bạn cùng phòng bắt nạt em không?”

Bắt nạt?

Đó là chuyện của kiếp trước rồi.

Thẩm Từ thở dài:

“Chỉ là không hợp thôi ạ. Mấy chuyện khác thầy đừng hỏi em nữa.”

Thấy Thẩm Từ nói vậy, Lý Kiến Quốc cũng không gặng hỏi thêm, chỉ gật đầu:

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ hỏi thử giúp em. Có tin gì sẽ nhắn cho em qua WeChat. Em nhớ, nếu có chuyện gì nhất định phải nói với tôi, biết chưa?”

Thẩm Từ mỉm cười gật đầu:

“Em biết rồi. Cảm ơn thầy Lý.”

Sau khi xem thời khóa biểu trong nhóm lớp, Thẩm Từ nhận ra hôm nay mình không có tiết học. Đúng lúc đó, em gái Thẩm Lê nhắn tin cho cô.

[Chị ơi, em đã ổn định ở trường rồi. Vài ngày nữa là học kì quân sự cho tân sinh viên sẽ bắt đầu. Mấy hôm nay chị có rảnh không?]

Thẩm Lê, em gái của cô, năm nay là tân sinh viên năm nhất, nhưng khác với Thẩm Từ, cô bé là thí sinh thi năng khiếu, và đã đạt thành tích trong top 50 toàn quốc để đậu vào Học viện Điện ảnh Hoa Hạ.

[Hôm nay chị rảnh, chiều mình đi ăn nhé. Chị sẽ qua đón em.]

Ra khỏi trường, Thẩm Từ bắt taxi thẳng đến Trung tâm Thương mại Vạn Tượng.

Tại cửa hàng chính hãng của Apple, Thẩm Từ nhìn bảng giá của những sản phẩm công nghệ, không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng, thậm chí buồn cười.

Chiếc iPhone bản cao cấp nhất mới ra mắt, giá bán lẻ chỉ có 1 đồng 9888.

Laptop thì 1 đồng 2888.

Trong tầm mắt cô, không có món nào vượt quá 10 đồng.

Thẩm Từ quyết định lấy cả bộ sản phẩm gồm điện thoại, laptop, máy tính bảng và tai nghe, tất cả chưa tới 5 đồng.

Sau đó, cô lại đến một thương hiệu dành cho giới thượng lưu để mua bốn bộ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, rồi bắt taxi thẳng đến trường của em gái.

Học Viện Điện Ảnh Hoa Hạ, ký túc xá nữ phòng 507.

Từ trong phòng vang lên tiếng cười nói vui vẻ của các cô gái.

“Các cậu có thấy mấy anh chàng lớp 8 khoa mình sáng nay không?”

“Ý cậu nói mấy người trên sân bóng rổ sáng nay ấy hả? Có thấy chứ, đẹp trai cực kỳ! Cái bạn tên Hà Triều Dương ấy, trước kỳ thi đại học đã nổi tiếng vì ngoại hình rồi, mình còn theo dõi cậu ấy trên mạng nữa. Không ngờ ngoài đời còn đẹp trai hơn!”

“Đúng thế, vẫn phải là khoa mình, chứ mình có ngó sang khoa Đạo diễn với khoa Phát thanh rồi, họ không cùng đẳng cấp đâu!”

“Cậu còn kén chọn nữa, khoa mình nhiều mỹ nữ thế cơ mà!”

Ba cô gái ngồi quây quần với nhau, vừa ăn vặt vừa bàn luận về các "trai đẹp" trong đám tân sinh viên, không khí vô cùng náo nhiệt và hòa hợp.

Chỉ có Thẩm Lê dựa vào giường, im lặng nghịch điện thoại, không tham gia vào cuộc trò chuyện.

“Thẩm Lê, xuống đây đi mà, ăn ít khoai tây chiên rồi cùng tụi mình tám chuyện nào!”

“Đúng đấy, loại khoai tây chiên này là Mỹ Na mua, ngon lắm, hàng nhập khẩu luôn đó, xuống thử đi!”

Hai cô bạn cùng phòng nhiệt tình mời gọi, nhưng Thẩm Lê chỉ lắc đầu, nhẹ giọng từ chối:

“Mấy cậu cứ ăn đi, mình sợ béo.”

“Cậu gầy thế mà còn sợ béo à?”

“Đúng đấy, giờ cậu chưa cần phải lo kiểm soát cân nặng đâu. Đợi vài hôm nữa bắt đầu huấn luyện quân sự cho tân sinh viên, đảm bảo cậu sẽ gầy thôi. Mau xuống đây đi!”

Thẩm Lê vốn định từ chối, nhưng Tôn Viện đã chìa tay kéo cô xuống:

“Thôi nào, đừng có hướng nội thế chứ. Ba đứa bọn mình đều hướng ngoại , cậu phải hòa nhập với tụi mình, chứ không lại như thể bọn mình đang cô lập cậu ấy.”

Thẩm Lê cảm thấy bất lực, đành xoay người trèo xuống giường.

Thực ra, không phải em ấy không muốn hòa nhập, mà chỉ là em cảm thấy tự ti trong lòng mà thôi.

Ngoài em ấy ra, ba người bạn cùng phòng đều là dân thành phố Lung, gia cảnh đều rất khá giả. Ngay từ khi nhập học, ai nấy đều ngầm hiểu mà chuẩn bị quà cho nhau.

Triệu Mỹ Na tặng mỗi người một chiếc vòng tay hàng hiệu tầm trung, em tra giá thử thì thấy khoảng 4 hào hơn.

Tôn Viện thì tặng mỗi người một chiếc kính râm, cũng là hàng hiệu, giá gần 2 hào.

Vương Sở Hàm chuẩn bị thẻ làm đẹp, mệnh giá 3 hào 8.

Chỉ có Thẩm Lê, món quà em chuẩn bị là đặc sản của Thâm Cảng, tổng cộng chỉ tốn chưa đến 3 xu.

Mặc dù lúc nhận quà, các bạn cùng phòng đều tỏ ra rất vui vẻ, nhưng sự so sánh ngầm ấy khiến Thẩm Lê không tránh khỏi cảm giác khó xử.

Không phải các bạn cùng phòng cô lập em ấy, mà là chính em, trong tiềm thức, đã tự cô lập bản thân mình.

“Thẩm Lê, tính cách của cậu luôn như vậy sao?”

Tôn Viện chủ động bắt chuyện, muốn hiểu thêm về người bạn này.

Thẩm Lê gật đầu, nhẹ giọng nói:

“Ừm... nhà mình còn một chị gái và một em trai. Mình là con thứ hai, mà thông thường, trong gia đình có ba người con, đứa thứ hai thường là đứa mờ nhạt nhất, nên từ nhỏ mình đã không giỏi giao tiếp với người khác.”

Nghe vậy, Vương Sở Hàm ngạc nhiên thốt lên:

“Hả? Cậu xinh thế mà cũng bị gia đình ngó lơ sao?”

Thẩm Lê cười nhạt:

“Chị mình còn xinh hơn mình nhiều.”

"Thật hay đùa thế?" 

Vương Sở Hàm nửa tin nửa ngờ, kinh ngạc thốt lên:

“Vậy chị cậu chẳng phải là tiên nữ sao?”

Thẩm Lê khẽ mím đôi môi mỏng, rồi gật đầu:

“Trong mắt mình, chị ấy chính là tiên nữ.”

Các bạn cùng phòng nghe vậy đều bật cười, nhìn nhau và đồng loạt nghĩ rằng Thẩm Lê đúng là một đứa "cuồng chị" chính hiệu.

Triệu Mỹ Na ngắm Thẩm Lê một lượt, cười nói:

“Thật ra trong giới diễn viên rất chuộng kiểu nhan sắc như cậu đấy, gương mặt dịu dàng nhã nhặn, lại mang nét đẹp cổ điển. Mình nghĩ cậu để tóc kiểu cổ trang hay hiện đại đều hợp cả. Nhưng mà, tính cách này của cậu không được đâu. Nếu có đoàn phim nào đến trường mình tuyển người, liệu cậu có dám đứng ra thử vai không?”

Hai người còn lại gật đầu đồng tình:

“Mỹ Na nói đúng đấy. Cậu có ngoại hình, nhưng phải biết nắm bắt cơ hội nữa.”

Thẩm Lê ngoan ngoãn lắng nghe, không phản bác, bởi em biết những lời này không sai, và các bạn cùng phòng cũng chỉ muốn tốt cho em ấy.

Ngoài cửa phòng, Thẩm Từ thực ra đã đến từ lâu. Nghe thấy trong phòng khá náo nhiệt, cô đứng ngoài cửa lặng lẽ nghe ngóng một lúc.

Mấy cô bạn cùng phòng của em gái có vẻ đều là những cô bé có tính cách rất dễ thương, Thẩm Lê quả thật may mắn hơn cô nhiều.

Chờ tới thời điểm thích hợp, Thẩm Từ khẽ gõ cửa.

“Ai vậy?”

Vương Sở Hàm đứng dậy ra mở cửa, vừa mở ra, ánh mắt cô ấy sáng rực lên.

“Chị đẹp quá!”

Câu nói đầu tiên bật ra, giọng cô ấy bỗng tự động cao hơn vài tông.

“Chị?”

Thẩm Lê nhìn thấy người đứng ở cửa là chị gái mình thì không khỏi kinh ngạc, buột miệng hỏi:

“Sao chị lại đến bất ngờ thế này?”

Các bạn cùng phòng nghe vậy, mặt ai nấy đều thoáng hiện vẻ kinh ngạc, liếc nhìn nhau đầy ý tứ.

Đây chính là chị gái "tiên nữ" của Thẩm Lê?

Vậy mà lại thật sự là tiên nữ!

Vương Sở Hàm vội vàng nghiêng người nhường đường, mời Thẩm Từ vào phòng. Thẩm Từ bước vào, tiện tay đưa những món đồ trên tay cho mấy cô bé, miệng cười nói:

"Chị có mang quà cho các em, mỗi người một bộ mỹ phẩm dưỡng da, hy vọng các em thích." 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play