Editor: NYKA
"Chị ơi, mình đừng vào xem nữa, đi thôi chị."
Thái độ của cô nhân viên càng khiến Thẩm Lê thêm e dè, em khẽ kéo tay áo Thẩm Từ, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Kết quả, vừa nghe thấy hai chữ "đi thôi", chưa đợi Thẩm Từ lên tiếng, cô nhân viên kia đã vội cúi đầu chào, giọng điệu nhanh nhảu đầy xem thường:
"Quý khách đi thong thả, hoan nghênh lần sau ghé lại ạ."
Dứt lời, cô ta quay người, hướng về phía đồng nghiệp trong quầy gọi to:
"Riley, đến lượt cô trực cửa rồi đấy!"
Và cứ thế bỏ mặc hai chị em Thẩm Từ đứng ngay cửa, bước đi không một lần ngoảnh đầu lại.
Thẩm Từ bật cười vì tức giận.
Hóa ra những video quay cảnh nhân viên bán hàng của các thương hiệu cao cấp coi thường khách mà cô từng xem trên mạng không phải là trò đùa, mà thực sự tồn tại.
Cô ta ảo tưởng cái gì chứ?
Có cao cấp thì cũng là sản phẩm của Cartier cao cấp, chứ đâu phải bản thân của cô ta!
Nhân viên tên Riley đã đi ra cửa để thay ca. Dù không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ấy vẫn lịch sự đón tiếp hai chị em Thẩm Từ.
"Chào mừng quý khách đến với Cartier, tôi là Riley, rất hân hạnh được phục vụ hai quý cô ạ."
Lúc này, Thẩm Lê đã hoàn toàn bị thái độ của nhân viên vừa nãy dập tắt hứng thú mua sắm, nên ngay cả khi cô nhân viên mới này có thái độ tốt hơn hẳn, em ấy vẫn ngượng ngùng nói:
"Xin lỗi chị, bọn em không mua nữa đâu."
"Chị ơi, mình đi thôi, ở đây đắt quá, không cần thiết đâu chị."
Em ấy không phải lo rằng chị mình không mua nổi, mà là thấy việc bỏ ra những mấy đồng để mua trang sức với em ấy hiện tại là quá lãng phí.
Ở trên mạng cũng có mấy cửa hàng phụ kiện rất độc đáo, chỉ cần một hai xu là đã mua được một món cực đẹp rồi.
Lần này, tuy cũng nghe được câu nói không có chút ý định mua hàng của Thẩm Lê, nhưng cô nhân viên chỉ khẽ cười, nhã nhặn đáp:
"Không sao đâu ạ, quý khách có thể vào trong tham quan trước, nếu thấy sản phẩm nào vừa mắt thì cũng có thể thử ngay ạ. Khi nào quý khách có nhu cầu mua thì cứ liên hệ với tôi cũng được."
Thẩm Từ nhìn cô nhân viên với khuôn mặt thanh tú trước mặt, bất chợt hỏi:
"Cô vừa nói mình tên là gì vậy nhỉ?"
"Quý khách gọi tôi là Riley là được ạ."
Thẩm Từ khẽ gật đầu, nắm tay em gái rồi nhìn Riley nói:
"Riley phải không? Hôm nay tôi sẽ giúp cô kiếm đủ mười đồng tiền hoa hồng!"
"Hả?"
Riley ngơ ngác, dường như không tin vào tai mình. Thấy hai chị em Thẩm Từ đã vào trong cửa hàng, cô vội vàng đi theo họ.
Trước quầy trưng bày nhẫn, Thẩm Từ kéo Thẩm Lê ngồi xuống ghế. Cô nhìn lướt qua một lượt, kiểu dáng ở đây khá phong phú, nhưng giá cả đều dưới 10 đồng, đây rõ ràng chỉ là những mẫu cơ bản.
Nhưng cô không vội. Mua sắm là để thỏa mãn cảm xúc, chưa gì mà đã đạt đến đỉnh điểm thì sẽ không còn thú vị nữa. Cô muốn em gái mình từ từ lựa chọn.
Thẩm Lê cũng nhìn thấy mấy con số, khiến em ấy vốn đã muốn rút lui, giờ lại càng thêm bồn chồn.
Một chiếc nhẫn trơn không có gì mà giá gần 2 đồng?
Em ấy biết Cartier là thương hiệu trang sức xa xỉ bậc nhất, nhưng khi thực sự ngồi trong cửa hàng, em không thể giả vờ bình tĩnh nổi. Em chỉ muốn chạy thôi!
"Chiếc đó, lấy ra cho em tôi thử đi."
Thẩm Từ khẽ nhướng cằm, ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn đắt nhất trong quầy, với giá 8 đồng 8888.
"Là chiếc này đúng không ạ? Vâng ạ!"
Riley đeo găng tay lụa trắng chuyên dụng, lấy chiếc nhẫn ra, đặt trước mặt Thẩm Lê, mỉm cười giới thiệu:
"Đây là nhẫn kim cương Carlock, làm bằng chất liệu bạch kim nguyên khối, viên kim cương của nó nặng 0.58 carat."
Riley tự tay đeo nhẫn cho Thẩm Lê: "Quý khách hãy xem hiệu ứng khi đeo vào tay, rất đẹp đấy ạ."
Thẩm Lê đã không còn phân biệt được là đẹp hay không đẹp nữa, em chỉ cảm thấy nó nóng bỏng ngón tay*.
*Biến tấu từ nóng bỏng tay.
Liếc qua loa vài giây, em vội tháo nó ra, đặt lại vào hộp, lắc đầu:
"Không... không cần chiếc này đâu ạ."
"Gói lại đi!"
Giọng nói bình thản của Thẩm Từ khiến cả Thẩm Lê lẫn người nhân viên đều giật mình.
"Chị, em..."
"Chị mua cho em, em không được từ chối, hôm nay phải nghe lời chị biết chưa!"
Thẩm Từ nói với giọng điệu dịu dàng, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự cương quyết, khiến người ta không thể chối từ.
Thẩm Lê từ nhỏ đã yêu quý chị nhất, cũng nghe lời chị nhất. Được chị mua đồ cho, em đương nhiên rất vui, nhưng nơi này thực sự quá đắt đỏ.
"Đắt quá chị ơi."
Em ấy thấy xót tiền thay cho chị gái.
Thẩm Từ nhẹ nhàng nắm lấy tay em, mỉm cười nói:
"Mua đồ đắt cho em gái của mình, sao chị lại phải tiếc chứ!"
Cô nhân viên lúc nãy đang đứng từ trong quầy ở đằng xa để xem kịch vui, chờ tới lúc hai chị em Thẩm Từ phải xấu hổ rời đi, nào ngờ lại thấy Riley đang gói đồ?
Bán được rồi?
Mà còn nhanh như thế?
Một nhân viên khác thân với Riley đi tới, giọng hả hê:
"Đây là vị khách xui xẻo mà cô vừa nói ư? Riley chẳng cần tốn bao nhiêu nước bọt là đã bán được một chiếc nhẫn Carlock rồi đó."
Người kia đứng chôn chân, hối hận đến mức hồn lìa khỏi xác.
Tiền hoa hồng của một chiếc Carlock gần 2 hào, vậy mà... giờ đã thành của người khác!
Nhưng chưa hết đâu.
Thẩm Từ lại dẫn Thẩm Lê sang quầy khác để chọn vòng cổ.
Giá vòng cổ nhìn chung thì đắt hơn, phần lớn mẫu trong quầy đều trên 10 đồng, rẻ nhất cũng là 5 đồng mấy.
"Đằng nào thì cũng phải tiêu tiền, em tự chọn đi, chọn cái mà em thích đó."
Thẩm Từ nhìn em gái nói.
Thẩm Lê hiểu ra rằng hôm nay chị mình đã nhất quyết là sẽ chi tiền cho mình, nên tâm trạng cũng dần ổn định lại.
Em gật đầu đồng ý, bắt đầu chăm chú lựa chọn.
Cuối cùng, em ấy chọn một chiếc vòng cổ bằng bạch kim, đính kim cương hình hoa hải đường, có giá là 16 đồng 9888.
Trong hãng thì mức giá này không được tính là cao, nhưng Thẩm Từ nhận ra em gái chọn nó vì em ấy thực sự thích, nên cô liền lập tức bảo nhân viên gói lại.
Cô nhân viên lúc nãy lại một lần nữa cảm thấy hối hận khi nhìn thấy hai khách hàng mà cô ta từng khinh thường, giờ đã trả tiền mua thêm một món nữa, cả người cô ta bứt rứt không yên.
Bán được chiếc vòng cổ bạch kim đính kim cương hình hoa hải đường là sẽ thu được gần 5 hào tiền hoa hồng lận đó!
Với tư cách là nhân viên bán hàng giàu kinh nghiệm, Riley có con mắt nhìn người khá chuẩn.
Dù ban đầu, cách ăn mặc giản dị của Thẩm Từ khiến cô ấy đánh giá nhầm, nhưng qua hai lần giao dịch nhanh chóng này, cô ấy lập tức nhận ra rằng, Thẩm Từ chính là một vị khách giàu có ngầm.
Sau khi đóng gói xong chiếc vòng cổ, Riley lịch sự nói:
“Thưa quý khách, các sản phẩm hiện tại được trưng bày ở đây đều thuộc những dòng đặc trưng và phổ biến của thương hiệu. Chúng tôi còn có một số thiết kế cao cấp dành riêng cho khách hàng VIP. Tôi thấy hôm nay quý khách đến đây chủ yếu là để mua sắm, vì vậy, nếu quý khách muốn xem các sản phẩm cao cấp này, tôi có thể xin phép quản lý mở đặc quyền VIP để quý khách được trải nghiệm dịch vụ VIP của thương hiệu ạ.”
Thẩm Từ nghe vậy, khẽ nhướng mày:
“Được thôi, dù sao thì tôi cũng đã nói là muốn giúp cô kiếm đủ mười đồng tiền hoa hồng mà. Nếu chỉ mua những món cơ bản này, có lẽ tôi sẽ phải mua rất nhiều mới đạt được mục tiêu đó, nhỉ?”
Riley khẽ mỉm cười:
“Thưa quý khách, quý khách không cần phải nghĩ cho tôi. Mua sắm quan trọng nhất là mình phải thực sự thích những món đồ mình chọn. Xin quý khách chờ một lát, tôi sẽ đi xin phép quản lý ngay đây ạ.”
Chờ Riley rời đi, Thẩm Lê lập tức quay sang nhìn chị mình, lo lắng nói:
“Chị ơi, đồ đắt quá thì em không dám mang về ký túc xá đâu.”
“Vậy thì em cứ đeo hàng ngày luôn đi.”
Thẩm Từ từ tốn đáp.
Thẩm Lê mím môi, trong lòng cảm động không nói nên lời, đôi mắt em ngân ngấn nước.
Trước đây, vì cãi nhau với mẹ, chị gái đã hai năm không về nhà. Em luôn lo lắng không biết chị sống một mình tại thành phố Lung có tốt không.
Bây giờ xem ra, chị của em ấy không chỉ sống tốt, mà còn kiếm được rất nhiều tiền.