Editor: NYKA

Thấy Hạ Thanh không nói gì, Phùng Văn xuống giường, lăn tăn đi đến bên cửa, rồi đút tay mình vào túi lương thực Hạ Thanh mang về, để xem bên trong có gì, nhưng Hạ Thanh đã nhanh tay hơn, dùng tay cô đè lại.

Phùng Văn kéo túi không chịu buông: 

“Nhiều lương thực như vậy, cô ăn không hết sẽ bị hỏng đó, vậy thì thật lãng phí. Cô chia cho tôi một nửa đi, tôi cũng không lấy không của cô đâu. Như này nhé, nhỡ đâu cô thật sự sống sót và trồng được thứ gì đó, thì chia cho tôi ba phần, tôi sẽ bảo anh trai giúp cô chạy việc vặt, thế nào?”

Phùng Văn nắm chặt túi lương thực, đắc ý nhìn người phụ nữ hôi hám trước mặt, giới tính nữ mà còn luộm thuộm hơn cả đàn ông: 

“Anh trai tôi là người tiến hóa tốc độ cấp ba đấy.”

Hạ Thanh lạnh lùng nói: “Không cần, buông tay ra.”

Người tiến hóa khứu giác không thể đánh lại người tiến hóa sức mạnh, Phùng Văn bất đắc dĩ đành buông tay, tham lam nhìn chằm chằm túi lương thực, buông lời đe dọa: 

“Hạ Thanh à, cô đừng có mà không biết điều. Cô nên nhớ anh trai tôi là người của chiến đội Túc Phong, với lại, có rất nhiều cách để giết chết một người ở bên ngoài khu an toàn đó. Cô thật sự cho rằng mình tiến hóa sức mạnh cấp bốn thì ghê gớm lắm sao? Ba người đàn ông bình thường có thể đánh chết cô đấy!”

Hạ Thanh xách túi lương thực và túi vải bạt lên, quay đầu lại, khuôn mặt lem luốc làm cho đôi mắt cô lúc này trông đặc biệt sáng ngời: 

“Nếu Đường Lộ biết cô thích Dương Tấn, còn anh trai cô lại lén lút bán tin tức nội bộ của chiến đội Túc Phong, thì cô nghĩ sau đó, hai anh em cô sẽ có thể sống thêm được mấy ngày nữa?”

Nói xong, Hạ Thanh bỏ lại Phùng Văn đang run sợ đến tái mét cả mặt mày, sảng khoái bước ra khỏi tòa nhà ký túc xá ngột ngạt. 

Vừa đi chưa được bao xa, cô đã nghe thấy ở ngã tư đường gần đó có “người quen” muốn cướp đồ của mình.

“Cướp được lần này là đủ để ăn hai tháng rồi đấy, cẩn thận đừng có làm nó chết hay bị thương, bốn anh em chúng ta còn phải dựa vào cô ta để sống qua ngày đấy.”

Nghe thấy tiếng cười dâm đãng ghê tởm, Hạ Thanh liền xách hai cái túi tiến lên vài bước, dừng lại ở ngã tư đường và trực tiếp đối mặt với bốn con người đó.

Đây là... con cừu béo tự dâng mình đến miệng sói sao?

Triệu Kiệt sững người một chút, sau đó lập tức hưng phấn hét thật to một tiếng “Lên” với đồng bọn, rồi lao về phía Hạ Thanh.

Người phụ nữ này tiến hóa sức mạnh cấp bốn, tương đương với sức mạnh của ba người đàn ông trẻ khỏe bình thường gộp lại, bốn người bọn họ rất tự tin sẽ hạ gục được Hạ Thanh, vì họ đã ra tay với những người tương tự cô mấy chục lần trong năm năm qua, dễ như bỡn…

“Bịch, bịch, bịch, bịch!”

Triệu Kiệt run rẩy vì kích động, còn chưa kịp nắm lấy túi lương thực trong tay, đã bị Hạ Thanh đá bay đập vào tường, rồi ngã đè lên mấy người anh em tốt của mình.

Không…

Triệu Kiệt sợ hãi nhìn người phụ nữ gầy yếu trước mặt. 

Không thể nào, sao có thể như vậy được?!

Hai bên đường, các nhóm toàn những người gầy trơ xương đang ẩn nấp, họ thấy Hạ Thanh dễ dàng đá bay bốn người đàn ông cao lớn, liền bị làm cho kinh hãi, không dám ra tay với cô nữa.

Phùng Văn đứng bên cửa sổ tầng ba ký túc xá của người tiến hóa, há hốc mồm nhìn Hạ Thanh nhẹ nhàng xách đồ đi qua khu vực nguy hiểm.

"Hạ Thanh! Để anh xách giúp em nhé!" 

Chung Đào đã sớm đợi cô tới dài cổ ở cổng của khu an toàn. 

Sau khi nhìn thấy người đeo thẻ xanh có ghi hai chữ "Hạ Thanh" cuối cùng cũng xuất hiện, anh ấy liền chạy đến, định nhận lấy cái túi vải bạt cao bằng nửa người mà cô đang xách trên tay phải, nhưng suýt chút nữa thì bị trọng lượng của nó làm cho ngã nhào xuống đất.

Nặng dữ vậy sao?!

Hạ Thanh giữ chặt túi vải bạt, đưa túi lương thực bên tay trái cho Chung Đào, người đang tỏ vẻ như rất thân thiết với cô, rồi hỏi: 

“Sao anh Chung lại ở đây?”

Chung Đào lúc này dễ dàng xách được cái túi lương thực nặng hơn 60 cân, đáp lời Hạ Thanh: 

“Đội bọn anh nhận nhiệm vụ hộ tống những người đã nhận đất. Hạ Thanh, em nhận đất ở đâu vậy? Anh đưa em đến đó.”

Bây giờ cổng khu an toàn cứ có người đến người đi, nên Hạ Thanh chỉ nói mơ hồ: 

“Phía bắc thành phố.”

"Được rồi!" 

Chung Đào dẫn Hạ Thanh đến bên một chiếc xe tải nhỏ, mở cửa xe chào hỏi người anh em trên ghế lái, sau đó để Hạ Thanh lên xe: 

“Chiếc xe này sẽ chạy về phía bắc của thành phố, em lên xe nói chuyện với anh Khuê một lát đi, khi nào đủ người rồi thì chúng ta sẽ khởi hành.”

"Cảm ơn anh." 

Không cần phải ngồi ở thùng xe xóc nảy hít bụi nữa, Hạ Thanh đương nhiên sẽ không từ chối, cô chào hỏi tài xế Trịnh Khuê xong, liền nhấc túi vải bạt của mình lên xe, nhét nó vào trước ghế phụ, rồi ôm cái túi lương thực ngồi trên ghế phụ chờ xe chạy.

Chờ cô ổn định chỗ ngồi xong, Trịnh Khuê lấy ra một chiếc hộp đựng thuốc lá sợi nhỏ, dùng giấy cũ cắt sẵn cuộn thành một điếu thuốc, đưa cho Hạ Thanh: 

“Em hút một điếu đi, đây là thuốc lá sợi tiến hóa cấp ba đấy, hút vào sẽ làm mình trở nên rất tỉnh táo.”

Sau chuỗi thảm họa, hầu hết những người sống sót đều thích hưởng thụ, nên mấy thứ như thuốc lá, rượu bia và tình dục giờ rất phổ biến. 

Hạ Thanh không để Trịnh Khuê biết rằng mình không hút thuốc, cô chỉ xua tay từ chối: 

“Loại thuốc lá này nặng quá, em không quen hút, anh Trịnh cứ hút đi ạ.”

Phụ nữ thường thích hút loại thuốc lá sợi tiến hóa có mùi thơm hơn, Trịnh Khuê lấy diêm châm thuốc, hít một hơi thật sâu: 

“Em nhận khu đất ở đâu vậy?”

"Khu đất số 3 ạ." 

Hạ Thanh đã rất lâu, rất lâu rồi không trò chuyện với ai, thấy Trịnh Khuê không nói gì, liền bổ sung thêm một câu: 

“Chính là chỗ cách phía bắc thành phố 120 km, chỗ hồ chứa nước Long Bàn đó anh, nó là một hồ chứa nước khá nhỏ, có thể anh Trịnh chưa nghe nói đến bao giờ.”

Trịnh Khuê nhả một hơi khói ra ngoài cửa sổ xe:

 “Chỗ đó cũng được đấy, cách chỗ doanh trại đóng quân không xa mấy.”

"Dạ, đúng vậy." 

Giọng nói của Hạ Thanh lộ ra vẻ vui mừng không giấu được, lý do cô chọn khu đất số 3, một phần là vì nó ở gần doanh trại của quân đội, nếu cô gặp phải tình huống nguy hiểm thì có thể đến đó cầu cứu.

Sau khi hút hết điếu thuốc, Trịnh Khuê mới hỏi thêm một câu: “Chỉ có một mình em thôi à?”

Hạ Thanh gật đầu: “Vâng, một mình cho thanh tịnh.”

Phải chen chúc với 2 triệu người trong khu an toàn nhỏ bé gần mười năm, nếu không nhờ vào những lúc ra ngoài làm nhiệm vụ giúp cô có thể hít thở không khí bên ngoài, thì Hạ Thanh đã sớm phát điên rồi.

"1.8 tỷ người đã thiệt mạng, giờ chỉ còn lại hơn 1 tỷ người. Ra khỏi khu an toàn thì làm gì có con người, toàn là lũ súc vật." 

Giọng điệu Trịnh Khuê có phần trầm trọng, sau đó anh ấy lại cuốn một điếu thuốc khác và ngậm vào miệng.

Hoa Hạ đã là quốc gia có tỷ lệ người sống sót sau loạt thảm họa cao nhất trên Lam Tinh rồi, có nhiều nước nhỏ đã hoàn toàn bị xóa sổ bởi các thảm họa. 

Hạ Thanh lặng lẽ nhìn những vết máu đỏ sẫm đã khô lại, từng mảng lớn hiện rõ trên bức tường bê tông cốt thép cao 10 m của khu an toàn, và mấy vết cháy xém, vết nứt còn sót lại sau những trận chiến giữa người và thú, cô không nói gì nữa.

"Cô gái, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô rồi!" 

Người đàn ông xếp hàng sau Hạ Thanh lúc nhận đất chạy đến bên xe, nhiệt tình chào hỏi cô: 

“Tôi tên là Triệu Trạch, ký nhận khu đất số 4, sau này chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau.”

Khu đất số 4 ở phía đông của khu đất số 3, là lựa chọn đứng thứ hai trong lòng Hạ Thanh. Cô liếc nhìn mười mấy người đang chằm chằm dòm ngó túi lương thực của mình sau lưng Triệu Trạch, khẽ gật đầu: 

“Hạ Thanh.”

Thái độ của Hạ Thanh đối với Triệu Trạch khá lạnh nhạt, nhưng trong số những người tiến hóa thì đã được coi là tốt rồi. 

Anh ta bám vào cửa sổ xe, định nói thêm vài câu với cô thì lúc này Chung Đào dẫn một đám người đi tới, thúc giục bọn họ lên xe: 

“Mọi người lên xe hết đi, còn lề mề nữa thì từ giờ đến tối cũng không tới nơi kịp đâu.”

Triệu Trạch và những người khác ùa vào thùng xe, Chung Đào lên xe thì ngồi giữa Hạ Thanh và Trịnh Khuê, Trịnh Khuê đạp ga một cái, xe liền lao vút đi.

Những con đường nhựa được làm trước kia đã bị mưa axit mạnh và thực vật tiến hóa phá hủy hoàn toàn, bây giờ xe tải đang chạy trên con đường đất được dọn dẹp từng đoạn trong mấy năm nay. 

Vì thùng xe chở theo không ít người, nên sau khi xe rời khỏi đoạn đường bằng phẳng gần khu an toàn, tốc độ liền chậm lại. 

Bọn họ xuất phát từ khu an toàn lúc 10h sáng, mãi đến hơn 5h chiều, xe mới dừng lại dưới biển báo bên đường của khu đất số 3.

Là vị hành khách cuối cùng, Hạ Thanh đứng tiễn xe tải quay về khu căn cứ, rồi xách túi chạy như bay một vòng trên chính khu đất của mình, cô bị vấp ngã bởi rễ cây, sau đó lật người nằm ngửa, nhìn trời cười ngây ngô một lúc, rồi mới lồm cồm đứng dậy, chạy về phía nơi ở mới.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play