Editor: NYKA
Nếu được hỏi rằng thảm họa bao trùm cả Lam Tinh bắt đầu từ khi nào, người dân trên toàn cầu, ngoại trừ người nước Phù Tang ra, đều sẽ trả lời rằng đó là từ cái ngày Phù Tang cho xả nước thải hạt nhân ra biển lớn, bất chấp sự phản đối kịch liệt của các nước láng giềng.
Ba tháng sau khi họ thực hiện quyết định kia, tất cả núi lửa ở nước Phù Tang đột nhiên hoạt động và phun trào dữ dội.
Tro bụi và dung nham nóng rực, cùng với sóng thần và động đất do núi lửa gây ra đã nhấn chìm đất nước này. Cuối cùng, chỉ có chưa đến 5% dân số nước họ may mắn thoát chết.
Trước khi nhân loại kịp hồi phục sau thảm họa chấn động toàn cầu này, hàng chục ngọn núi lửa lớn ở khắp năm châu lục bỗng đồng loạt “thức giấc” và bùng nổ.
Hậu quả là nước ngọt trên Lam Tinh bị ô nhiễm bởi tro bụi từ núi lửa, trở nên độc hại, con người không thể uống được. Hơn thế nữa, những cơn mưa axit kéo dài đã khiến cho nền nông nghiệp toàn cầu sụp đổ.
Sáu tháng sau sự kiện kinh hoàng đó, bầu khí quyển của Lam Tinh mới dần dần trở nên quang đãng hơn.
Những tưởng rằng tai họa đã kết thúc, người dân nước Hoa Hạ phấn khởi cùng nhau ra khỏi nhà để ăn mừng và chuẩn bị cho việc xây dựng lại quê hương, thế nhưng, một tai ương còn khủng khiếp hơn nữa lại bất ngờ ập đến.
Một ngôi sao cách Lam Tinh 8.000 năm ánh sáng chợt trải qua vụ nổ siêu tân tinh*, và lập tức giải phóng một luồng tia gamma cực mạnh. Nhưng luồng tia này lại bị thay đổi quỹ đạo bởi một nguyên nhân không rõ, sau đó liền lao thẳng về phía Lam Tinh, nơi vốn không nằm trong phạm vi bị ảnh hưởng của nó.
*Vụ nổ siêu tân tinh (supernova) là hiện tượng bùng nổ siêu mạnh khi một ngôi sao có khối lượng lớn “chết”. Vào lúc nhiên liệu hạt nhân của ngôi sao cạn kiệt, lực hấp dẫn sẽ khiến lõi của nó đột ngột sụp đổ. Phản ứng này sẽ tạo ra một vụ nổ cực mạnh và sáng hơn cả một thiên hà, phóng thích năng lượng khổng lồ và vật chất vào không gian. Các nguyên tố nặng sẽ được hình thành trong quá trình, và được phân tán vào vũ trụ. Sau khi kết thúc, vụ nổ sẽ để lại sao neutron hoặc lỗ đen, tùy thuộc vào khối lượng ban đầu của ngôi sao.
Chỉ mấy giây sau khi tia cực tím chớp sáng, Lam Tinh bị công kích bởi xung điện tử đang bao trùm toàn bộ bán cầu.
Mức phóng xạ quá khủng bố khiến cho các phương thức liên lạc trên hai châu lục chịu ảnh hưởng trực tiếp nhất bị tê liệt hoàn toàn, nguồn cung cấp điện cũng bị ngắt mất.
Đồng thời, tất cả vệ tinh nhân tạo bên ngoài tầng khí quyển của Lam Tinh cũng bị phá hủy nghiêm trọng, khiến chúng mất kết nối với mặt đất.
Vào lúc đó, ở nửa bán cầu còn lại đang là ban đêm. Người dân trên hai châu lục thuộc phần bán cầu này chợt tỉnh giấc rồi bước ra ngoài.
Nhưng họ chưa ra được bao lâu thì có một lượng lớn hạt muon* bất ngờ ập về phía bọn họ với tốc độ cực nhanh, khiến không ai kịp trở tay.
Tất cả sinh vật tiếp xúc trực tiếp với dòng hạt muon đều bị nó xuyên thủng tế bào, DNA cũng bị phá hủy hoàn toàn. Trần gian trong chớp mắt bỗng hóa thành địa ngục.
*Hạt muon: Là hạt cơ bản giống như electron nhưng nặng hơn khoảng 207 lần. Nó thuộc nhóm lepton, mang điện tích âm và tồn tại rất ngắn (chỉ khoảng 2.2 micro giây) trước khi phân rã. Muon thường được tạo ra khi tia vũ trụ va chạm với khí quyển Trái Đất, và có khả năng xuyên qua vật chất dày hơn so với electron nhờ khối lượng lớn hơn.
Sau khi luồng tia gamma bùng nổ, nó không chỉ đã lấy đi mạng sống của hơn phân nửa sinh vật ở khu vực này, mà còn làm nhiễu loạn từ trường của toàn bộ Lam Tinh.
Bên cạnh đó, trong bầu khí quyển bất ngờ xuất hiện thêm hai nguyên tố bí ẩn. Trong quá trình nghiên cứu, các nhà khoa học Hoa Hạ đã đặt tên chúng là "Sát" và "Dưỡng".
Sát – Biểu tượng của sự tàn bạo và hủy diệt, nó gieo rắc ý niệm giết chóc, khiến người ta tự thương tổn thân xác và sinh mệnh.
Dưỡng – Giống như sấm sét vang rền giữa núi non, nó khơi dậy sự sống, giúp vạn vật sinh sôi nảy nở.
Dưới tác động của hai nguyên tố này, chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ sinh vật trên Lam Tinh đều trải qua quá trình tiến hóa đột biến.
Nhưng khi loài người vẫn đang loay hoay thích nghi với sự thay đổi to lớn của Lam Tinh, những sinh vật khác bỗng nhanh chóng trở thành mối đe dọa lớn đối với họ – những kẻ vốn đang đứng đầu chuỗi thức ăn.
Từ đây, chế độ sinh tồn địa ngục trên toàn Lam Tinh chính thức bắt đầu.
…
Vào năm thứ tư kể từ lúc các thảm họa kia xảy ra, mẹ của Hạ Thanh qua đời trong một trận đại dịch côn trùng. Đến năm thứ năm, bố cô cũng mất mạng trong cuộc bạo loạn của các loài thú dữ.
Bây giờ là năm thứ mười, và Hạ Thanh vẫn còn sống.
"Rầm!"
Một tảng đá to đùng nặng hơn 300 cân bị ném xuống đất khiến cho Lão Chung, người phụ trách ghi chép, giật cả mình. Ông ta bèn ngẩng khuôn mặt sần sùi do bị mưa axit ăn mòn lên, xem xem người vừa gây ra tiếng động lớn kia là ai.
Khi ông ta nhìn thấy người con gái gầy gò với nước da đỏ sạm đang đứng trước tảng đá, trên ngực đeo thẻ căn cước màu xanh lá, liền nhận ra cô là ai.
Lão Chung cố nén cơn bực dọc, chỉ lẩm bẩm một câu:
"Mệt thì đi nghỉ đi, chứ làm bể đá thì không được tính điểm đâu."
Hạ Thanh đưa tay áo lau đi mồ hôi và bụi vôi trên mặt, hiếm khi có dịp mà mở miệng:
"Chú Chung, con đi đây."
Lão Chung không ngờ cô lại chủ động nói chuyện với mình, liền đứng bật dậy, cười tít mắt:
"Con định ra ngoài đi săn hả? Tính khi nào về? Có thể chừa cho chú một cân thịt ngon được không? Chú sẽ trả cho con gấp 1,5 lần điểm tích lũy so với giá bình thường."
Sau khi tiến hóa đột biến, xương cốt của con người trở nên cứng cáp hơn, cơ thể cũng cường tráng hơn.
Tuy nhiên, chỉ có một số ít trong đó may mắn trải qua tiến hóa vượt bậc, giúp sức mạnh của họ không chỉ tăng lên gấp nhiều lần, mà có người còn tăng lên gấp mười mấy lần so với trước đây.
Nhóm người này được gọi là người tiến hóa.
Nhờ vào sức mạnh vượt trội, người tiến hóa sở hữu rất nhiều tài nguyên để sinh tồn, cuộc sống của họ cũng rất tốt, tốt hơn hẳn so với những người bình thường mỗi ngày phải vùng vẫy giữa sự sống và cái chết.
Hạ Thanh là một người tiến hóa cấp bốn, có nghĩa là sức mạnh của cô gấp bốn lần sức mạnh của người thường.
Đối với nhóm người tiến hóa, cấp bậc sức mạnh của cô không đáng để vào mắt, nhưng với những kẻ yếu hơn, Hạ Thanh vẫn là một sự tồn tại khiến người ta vừa ghen tị, vừa e dè, thậm chí còn sẵn sàng tìm cách để lấy lòng cô.
Là một người tiến hóa, Hạ Thanh thường tỏ ra lạnh lùng và ít nói để tránh rơi vào những tình huống như thế này.
Nhưng có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng cô phải đối mặt với chúng.
"Không phải đi săn ạ. Con sẽ rời khỏi khu an toàn."
Hạ Thanh mỉm cười, nhưng vì đã lâu không dùng biểu cảm này, nên nét mặt cô có chút cứng nhắc, trông khá đáng sợ trong mắt lão Chung.
Khóe mắt đã lở loét của lão Chung mở to, tròng mắt như muốn lồi ra, run rẩy hỏi:
"Lại có một đàn thú tiến hóa với số lượng lớn sắp tấn công sao? Căn cứ của chúng ta không chống đỡ nổi nữa à? Không phải hôm qua đài phát thanh mới thông báo rằng họ đã đuổi được một bầy thú dữ tiến hóa cách xa phạm vi căn cứ mấy trăm dặm rồi ư? Sao bây giờ bọn chúng lại sắp tấn công nữa?"
Có bốn người thường đang khiêng đá ở đằng sau Lão Chung, họ nghe thấy ông ta hoảng hốt hỏi Hạ Thanh một tràng như vậy thì sợ đến mức đánh rơi cả khối đá đó, suýt chút nữa đè trúng một người trong nhóm.
Hạ Thanh phản ứng cực nhanh, chộp lấy tảng đá ngay trước khi nó rơi trúng người kia; sau khi đặt nó lại xuống đất, cô phủi phủi lớp bụi bám trên người, rồi thản nhiên giải thích:
"Không phải đâu ạ, con đi đăng ký đất để trồng trọt."
Trồng trọt? Trồng trọt ư?!
Chuyện này đã được đài phát thanh nhắc đi nhắc lại suốt mấy ngày nay; nhưng người ta sống sót được đến năm thứ mười, thì ai cũng "tham sống sợ chết" cả, chẳng ai muốn mạo hiểm tính mạng đi ra ngoài làm nông dân.
Trong khu an toàn đã bắt đầu lan truyền tin đồn rằng, nếu không có ai tự nguyện ra bên ngoài trồng trọt, thì chẳng bao lâu nữa chính quyền sẽ ép buộc những người bình thường đi làm việc đó, như vậy chẳng khác gì đẩy họ vào chỗ chết.
Không ngờ, vậy mà có người thật sự muốn đi, lại còn là một người tiến hóa nữa chứ.
Lão Chung hoàn hồn lại, vội vàng đuổi theo Hạ Thanh, hào hứng nói:
"Được đó con! Đi trồng trọt được đó! Con còn nhớ thằng con lớn của chú không? Chung Đào đó. Giờ nó đang làm việc ở đội xe. Đợi lát nữa chú sẽ nói với nó một tiếng, sau này con có việc gì cứ tìm anh Chung Đào, kêu anh giúp cho nha."
Con trai của ông ta, Chung Đào, hiện đang phục vụ trong quân đội của căn cứ Huy Tam, thuộc đội xe vận chuyển, và còn là một tiểu đội trưởng.
Đây chính là lý do nhà họ Chung có thể sống khá tốt trong khu an toàn, đồng thời cũng là nguyên nhân hôm nay Hạ Thanh chủ động bắt chuyện với ông ta.
Hạ Thanh mỉm cười: "Con biết rồi chú. Chắc sau này con còn phải làm phiền anh Chung Đào, nhờ anh giúp con vận chuyển lương thực và mấy con thú mình săn được về để đổi thành vật tư nữa ạ."
Lão Chung cười lớn tới mức cả gương mặt sần sùi đều run lên theo:
"Việc nó nên làm thôi mà con, không có phiền gì cả. À, Hạ Thanh, mảnh đất con nhận nằm ở đâu vậy?"
"Con chưa có đăng ký nhận đất nữa chú Chung, giờ con đi liền đây."
Đã đạt được mục đích nên Hạ Thanh không cần lãng phí sức lực dây dưa với lão Chung nữa.
Cô nhanh chóng chạy đến sảnh nhiệm vụ của khu an toàn, lách qua đám người đang huyên náo dưới bảng thông báo điện tử, và trực tiếp đi tới đứng ở vị trí đầu tiên trước bàn làm việc.
"Cô làm cái gì vậy? Không biết nguyên tắc là ai đến trước mới được xếp hàng đằng trước à?"
Thấy Hạ Thanh đứng ở vị trí đầu tiên, mấy người dưới bảng thông báo liền nổi đóa, xắn tay áo hùng hổ xông tới.
Tuy nhiên, khi Hạ Thanh quay người lại, đám người đó nhìn thấy cô đang đeo một tấm thẻ màu xanh lá trước ngực thì lập tức dừng bước.
Cô thản nhiên nói: "Muốn nhận đất thì đứng vào xếp hàng."
Hôm nay là ngày đăng ký nhận đất, nên mới có nhiều người đến hóng chuyện như vậy. Đám người kia dù còn lưỡng lự chưa quyết định được sẽ đăng ký hay không, nhưng cuối cùng họ vẫn ngoan ngoãn xếp hàng phía sau Hạ Thanh.
Thấy bọn họ không còn gây rối nữa, hai binh sĩ đang canh gác liền cất súng, trở về vị trí ban đầu.
Đám người vẫn đang đứng dưới bảng thông báo thấy có người bắt đầu xếp hàng, lập tức chen lấn xô đẩy, chạy ào đến. Bất kể có nhận đất hay không thì họ nghĩ rằng cứ xếp hàng trước đã rồi tính.
Động tĩnh lớn của bọn họ đã thu hút sự chú ý của những người khác trong sảnh. Một người phụ nữ đeo thẻ xanh lá, trên mặt có hai vết sẹo dài, bước đến chào hỏi và trò chuyện với Hạ Thanh:
"Em định đi trồng trọt hả?"
Hạ Thanh gật đầu: "Chị Từ Quyên đến nhận nhiệm vụ sao?"
Những năm sau khi bố cô mất, Hạ Thanh thường xuyên cùng ra ngoài làm nhiệm vụ với chiến đội Đông Dương của Từ Quyên. Cô ấy là một người nhiệt tình và tốt bụng nên đã sớm coi Hạ Thanh như người nhà của mình.
Từ Quyên liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai thuộc nhóm người tiến hóa thính giác, mới hạ giọng hỏi:
"Em đắc tội với ai rồi à? Nếu có rắc rối thì để chị nói với Đông Dương một tiếng, em gia nhập đội của bọn chị đi?"
Nếu không phải vì gây thù chuốc oán với ai đó đến mức không thể sống yên ổn trong đây nữa, thì làm gì có người tiến hóa nào lại rời bỏ khu an toàn, liều mạng lao ra ngoài đào đất kiếm ăn?
Hạ Thanh lắc đầu: "Không có đâu chị Từ Quyên, chỉ là em thích công việc này thôi."
Nhưng thích cũng đâu có nghĩa là phải liều mạng chứ?
Từ Quyên vừa định lên tiếng thì bỗng nghe thấy âm thanh phanh xe chói tai, kế tiếp là tiếng giày cao gót giẫm xuống nền đất vang lên từ bên ngoài sảnh.
Đã mười năm trôi qua kể từ khi chuỗi thảm họa ập đến, làm gì còn ai có điều kiện mang giày cao gót nữa, nhưng bây giờ nó lại xuất hiện trong khu an toàn, vậy thì chỉ có thể thuộc về một trong mấy kẻ đó.
Từ Quyên quay đầu nhìn về phía cửa đại sảnh, rất nhanh đã trông thấy một người phụ nữ với dáng vẻ yêu kiều đang sải bước tiến vào.
Cô ta khoác trên mình chiếc áo da bó sát sạch sẽ vô cùng, khiến bản thân mình trông khác biệt hoàn toàn so với những người xung quanh.
Người phụ nữ này là Đường Lộ, con gái của Đường Chính Túc - đội trưởng của chiến đội đứng đầu căn cứ, đội Túc Phong. Cô ta cũng chính là cháu gái của Đường Chính Vinh - phó chỉ huy của căn cứ Huy Tam.
Đường Lộ là người thích kiếm chuyện gây sự nhất trong khu an toàn, cho nên ai đụng phải cô ta thì chỉ có thể coi như bản thân xui xẻo.
Và Từ Quyên không may mắn lại là một trong số những người đó. Chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà cô ấy bị Đường Lộ ghi hận, đến bây giờ, Từ Quyên vẫn luôn tránh mặt người phụ nữ này bất cứ khi nào có thể.
Hạ Thanh kéo sự chú ý của Từ Quyên về lại phía mình, khẽ mấp máy môi nói với âm lượng cực kì thấp:
"Chị Từ Quyên, chị cứ đi làm công chuyện của mình đi, hôm khác tụi mình lại nói tiếp."
Từ Quyên hơi hơi gật đầu, sau đó xoay người bước nhanh về phía đồng đội của mình.
Tiếng giày cao gót gõ cộp cộp trên sàn, vang vọng khắp đại sảnh, khiến hầu hết mọi người đều ngoảnh lại nhìn. Ai cũng tò mò muốn biết, hôm nay Đường Lộ đến đây thì sẽ tia được đàn ông, hay là sẽ lại kiếm chuyện với phụ nữ khác.
Mang trên người tấm thẻ vàng dành cho người thường, Đường Lộ bước nhanh đến bàn đăng ký nhận đất ở phía Tây đại sảnh, vẻ mặt đầy khó chịu. Cô ta hếch cằm, ánh mắt lướt qua tấm thẻ xanh trên ngực Hạ Thanh.
Hạ Thanh cũng ngước lên nhìn thoáng qua cô ta, sau đó lặng lẽ lùi lại một bước.
Đường Lộ nhếch môi, hừ lạnh một tiếng đầy đắc ý. Cô ta vươn tay chỉnh lại mái tóc, bước lên chiếm lấy vị trí đầu tiên, rồi rút một chiếc khăn tay xịt đầy nước hoa ra, phe phẩy trước mũi:
"Mùi gì mà kinh vậy? Hôi muốn chết, không biết tắm rửa hả?"
Từ khi nguồn nước bị nhiễm phóng xạ do ô nhiễm hạt nhân và mưa axit kéo dài suốt nửa năm, toàn bộ nước trên Lam Tinh chỉ có thể sử dụng sau khi được thanh lọc.
Thế nhưng, vì chi phí lọc nước quá đắt đỏ, nên trong khu an toàn, ai muốn dùng nước đều phải đổi bằng điểm tích lũy quý giá của mình.
Đối với người thường, ngay cả chuyện ăn uống no đủ cũng là một điều xa xỉ, thì đời nào họ sẽ lãng phí điểm tích lũy chỉ để tắm rửa.
Là một người tiến hóa, cuộc sống của Hạ Thanh khá hơn họ một chút, mỗi tuần cô có thể tranh thủ tắm sơ qua một lần. Nhưng hôm nay, cô đã cố tình để mình trông bẩn thỉu hơn bình thường khi đến đây.
Dù thân hình cô gầy gò, nhưng gương mặt thì vẫn rất xinh đẹp. Thế nên Hạ Thanh đã làm xấu mình đi, chỉ để chắc chắn rằng Đường Lộ – kẻ luôn ghen tị với phụ nữ có giá trị nhan sắc cao – sẽ không phát hiện ra chuyện này, càng không thể để Đường Chính Vinh và Đường Chính Túc nhìn thấy rõ diện mạo của cô.
Lời của tác giả:
Các bạn đọc thân mến ơi, truyện mới đã ra lò rồi đây!
Vẫn là thể loại trồng trọt, sinh hoạt thường ngày, nhưng bối cảnh lần này đã chuyển từ cổ đại sang một thế giới giả tưởng hậu tận thế. Nếu mọi người hứng thú, hãy cùng mình đến với năm thứ mười sau loạt thảm họa để khai hoang, trồng trọt nhé!