Hành lang tầng ba im ắng như thể thời gian đã bị bỏ quên nơi này. Tĩnh Tuyền bước chậm rãi, từng bước giẫm nhẹ lên nền gạch cũ sậm màu. Cô đang tìm khu vực cuối dãy — nơi có thể từng xảy ra chuyện trong đoạn ký ức mờ nhòe bị cắt khỏi kịch bản.
“Căn phòng thiết bị…” – cô nhìn cánh cửa cũ kỹ trước mặt, ánh đèn hắt ra khe cửa như không thật.
Chẳng phải đã niêm phong rồi sao?
Tay cô chạm vào nắm cửa. Một tiếng “cạch” khẽ vang lên. Không khóa.
Tĩnh Tuyền mở cửa.
Trong không gian lặng như tờ, bụi phủ đầy kệ gỗ và dây điện cũ, có một người đang ngồi.
Một cậu con trai mặc đồng phục chỉnh tề, cúi đầu tỉ mẩn dán lại mô hình robot đã gãy phần tay. Không bật đèn, chỉ có ánh sáng hắt từ của sổ, hắt lên mái tóc đen mềm rủ xuống trán.
Tĩnh Tuyền đứng khựng lại.
“Không ai tới đây đâu.” – Giọng nói cậu vang lên trước cả khi cậu ngẩng mặt. Bình thản, không ngạc nhiên.
Cô chưa kịp đáp thì cậu đã thêm một câu:
“Cậu đi nhầm rồi.”
Tĩnh Tuyền định lên tiếng, nhưng rồi lại thôi. Cô lặng lẽ nhìn cậu từ phía cửa: từng ngón tay gầy trắng cẩn thận bôi keo, đặt đúng khớp nối như thể đang chữa lành điều gì đó hơn là sửa một món đồ chơi. Một dáng ngồi cô độc, không gồng, không giấu — chỉ đơn giản là… quen với việc không có ai bên cạnh.
Một lúc sau, Tĩnh Tuyền bước vào thêm một bước.
“Cậu là… Giang Húc Đông?”
Lần này cậu ngẩng đầu. Đôi mắt đen láy, nhưng không lạnh — chỉ là có một màn sương rất mỏng ngăn cách giữa cậu và thế giới. Cậu gật đầu, không hỏi lại tên cô.
Tĩnh Tuyền mỉm cười, nhẹ như gió thoảng.
“Xin lỗi. Tớ tưởng đây là phòng bị bỏ trống.”
“Vẫn bỏ trống.” – Cậu đáp, quay lại với mô hình. “Tớ chỉ… mượn tạm thôi.”
Một thoáng ngập ngừng, rồi Giang Húc Đông cẩn thận đặt robot xuống bàn. Lúc ấy, cô mới thấy – bàn tay cậu có vết trầy đỏ, chắc do vừa mới gắn keo hoặc vô tình đập vào cạnh bàn.
Cô lấy trong túi ra một miếng dán băng cá nhân, lặng lẽ đưa tới gần.
Giang Húc Đông nhìn, ngẩn ra một giây.
“Không sao đâu.” – Cậu nói nhỏ, nhưng không rút tay lại.
Tĩnh Tuyền không ép, cũng không nói gì thêm. Cô chỉ gật đầu, đặt miếng dán lên bàn rồi xoay người rời đi.
Trước khi khép cửa lại, cô nghe cậu nói:
“…Cảm ơn.”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng đủ để cô ghi nhớ.
——————————
Buổi chiều, nắng dịu đi, chỉ còn le lói qua khung cửa lớp cũ kỹ.
Tĩnh Tuyền ngồi cạnh Mộng Dao ở bàn áp cuối. Cô lật sách ra, tay xoay nhẹ cây bút bi trong im lặng. Mộng Dao liếc sang mấy lần, như thể muốn hỏi điều gì nhưng rồi lại thôi.
Trên bục giảng, giáo viên đang giảng bài với giọng đều đều. Một tiết học bình thường, những học sinh bình thường, và những lời giảng bình thường.
Nhưng với Tĩnh Tuyền, mọi thứ không hoàn toàn như thế.
Cô nghiêng đầu nhìn quanh lớp: vài học sinh đang mơ màng trong sách vở, một cậu bạn gục đầu ngủ ngay sau lưng, và ba cô gái ở bàn đầu thỉnh thoảng quay xuống thì thầm, ánh mắt liếc về phía Mộng Dao.
“Tụi nó là nhân vật phụ của mấy đoạn bắt nạt lặt vặt.” – Tĩnh Tuyền thầm nghĩ, mắt đảo qua. “Không đủ độc, nhưng đủ để đẩy người khác về phía bờ vực.”
Cô quay lại nhìn Mộng Dao.
Gương mặt ấy đã từng mỉm cười rất tươi — ít nhất là trong ký ức mờ nhòe còn sót lại của kiếp trước, nơi Tĩnh Tuyền không thể chen vào. Giờ đây, nụ cười đó đã tắt, thay bằng dáng vẻ cẩn trọng, co mình như thể chỉ cần thở mạnh cũng sẽ gây phiền cho người khác.
“Cậu sao thế ?” – Tĩnh Tuyền nghiêng đầu hỏi khẽ, nửa trêu nửa thật.
Mộng Dao giật mình nhẹ, sau đó lắc đầu.
Tĩnh Tuyền mỉm cười, rồi lại nhìn lên bảng. Không phải vì bài học hấp dẫn, mà vì cô không muốn Mộng Dao thấy ánh nhìn đang dần sắc lại của mình.
“Châu Tịnh Y học lớp bên.” – Cô thầm ghi nhớ. “Nam chính cũng vậy… và cả nam phụ. Tụi nó sẽ sớm dính vào nhau. Đoạn hội tụ sắp bắt đầu.”
Bên cạnh, Mộng Dao khẽ gục đầu xuống bàn, đôi mắt đã mỏi sau buổi sáng đầy áp lực. Mái tóc rũ xuống che gần nửa khuôn mặt, để lộ một bên tai trắng muốt và làn da không đều màu — hệ quả của căn bệnh bạch tạng mà cô luôn cố che giấu.
Tĩnh Tuyền khẽ nghiêng người, chắn ánh nắng đang chiếu thẳng vào trán bạn mình.
Không ai để ý hành động đó. Cũng không ai thấy ánh mắt Tĩnh Tuyền lúc ấy — không chỉ là ánh nhìn của một người bạn, mà còn là của một người đã biết trước tương lai, và chọn cách thay đổi nó… từ trong im lặng.