Mấy phút sau, căn tin dần trở lại với nhịp ồn ào thường ngày. Nhưng ở một góc bàn sát cửa sổ, nơi ánh sáng đổ xuống nhè nhẹ qua tấm rèm mỏng, có hai cô gái ngồi đối diện nhau — như thể không thuộc về đám đông náo nhiệt kia.

Mộng Dao vẫn cúi đầu, gắp miếng cơm đã nguội , nhưng chẳng nuốt nổi. Tĩnh Tuyền cầm đũa, nhưng thay vì ăn, cô đang chống cằm nhìn người đối diện bằng ánh mắt vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc.
 

“Ăn đi.” – Giọng cô nhẹ như gió. “Tớ không cứu cậu để nhìn cậu bỏ bữa.”

Mộng Dao ngẩng lên, ánh mắt có chút ửng đỏ. “Tớ không nghĩ là cậu sẽ quay lại thật…”


 Tĩnh Tuyền dựa nhẹ vào ghế, nụ cười thoáng hiện trên môi:

“Ừ. Tớ cũng bất ngờ với chính mình.”

“Nhưng vì sao? Cậu có thể chọn một ngôi trường tốt hơn ở nước ngoài mà…?”

Mộng Dao dừng lại. Cô biết mình sắp hỏi điều gì, nhưng không dám nghe câu trả lời.

Tĩnh Tuyền gắp một miếng trứng đặt vào khay của Mộng Dao, giọng cô nhẹ, đều, như thể chỉ đang trò chuyện về bài tập hôm qua:

“Vì cậu còn ở đây.”

Mộng Dao sững người.


 Trong đầu Tĩnh Tuyền, dòng dữ liệu không thể xoá nhòa hiện lên như cảnh cutscene trong một game cũ:

“NPC nữ phụ. Thiết lập mặc định: yếu đuối, nhạy cảm, hy sinh cho nữ chính. Kết thúc tuyến: tử vong.”
 

Tĩnh Tuyền chớp mắt. Dòng chữ biến mất, nhường chỗ cho Mộng Dao – bằng xương bằng thịt – đang cố gắng giấu đi vẻ mong manh sau tóc mái dài.

Cậu không cần phải bảo vệ tớ.” – Mộng Dao thì thầm. “Tớ… vốn không quan trọng với ai cả.”

“Cậu quan trọng với tớ.” – Tĩnh Tuyền nói, dứt khoát. “Tớ biết vai trò của cậu trong cái… ‘câu chuyện’ này. Và tớ cũng biết điều gì đang đợi cậu ở cuối tuyến đường.”

Mộng Dao cau mày, bối rối.
 

“Gì cơ?”

Tĩnh Tuyền lắc đầu, như sực nhớ ra mình đã nói quá nhiều. Cô cười, che đi ánh nhìn quá sắc bén của mình:
 

“Ý tớ là… ai cũng xứng đáng có một đoạn kết khác. Kể cả cậu.”
 

Mộng Dao im lặng. Ánh sáng rọi xuống mắt cô khiến chúng ánh lên như nước.

Một lúc sau, cô mới nhẹ giọng hỏi:

“Có phải… có người mà tớ nên tránh xa không?”

Tĩnh Tuyền ngẩng đầu, mắt hơi nheo lại. Dữ liệu quen thuộc lại ùa về: cái tên, cái kết, vai chính hoàn mỹ đến giả tạo…

“Cậu không cần tránh ai cả.” – Cô đáp, chậm rãi. “Cậu chỉ cần có người đứng về phía mình. Tớ ở đây là để làm điều đó.”

Gió ngoài cửa sổ khẽ lay tấm rèm trắng. Một vài học sinh đi ngang qua bàn họ, tò mò nhìn theo, nhưng không ai dám lại gần. Có gì đó ở Tĩnh Tuyền khiến người ta không dám xía vào.

Chẳng ai biết cô vừa chính thức can thiệp vào tuyến truyện. Cũng chẳng ai biết… từ bây giờ, cốt truyện sẽ không còn đi theo kịch bản cũ nữa.


 —————————

Hành lang tầng lại vắng sau giờ ăn , ánh chiều trượt dài trên sàn gạch bóng, phản chiếu hình bóng một cô gái với bước chân thong thả, tay cầm cuốn sổ ghi chú từ phòng giáo viên.

Tĩnh Tuyền không vội. Cô đã quá quen với những bước chuyển bất ngờ trong kịch bản. Có những khúc cua mà người thường không thấy — chỉ người từng đọc hết cái kết mới biết nó nguy hiểm đến mức nào.

Tiếng bước chân khác vang lên từ phía đối diện. Không nhanh, không vội, mà đều đặn như thể đang diễn một đoạn phim được đạo diễn căn góc hoàn hảo.

Tĩnh Tuyền dừng lại trước khi tầm mắt chạm đến người đó.

Một cô gái đang bước tới — đồng phục được ủi thẳng nếp, tóc đen dài buộc nửa gọn gàng, gương mặt sáng sủa như vừa bước ra từ một tấm poster học sinh tiêu biểu.
 

Và ánh nhìn. Ánh nhìn ấy khiến những học sinh lướt qua đều phải quay đầu lại một lần.

Châu Tịnh Y.

“Nữ chính.”

Tĩnh Tuyền thầm gọi cái tên đó trong đầu, không hề cảm xúc. Chỉ mình cô biết cái hào quang kia được lập trình sẵn — ánh sáng nhân tạo phủ lên một vai diễn đẹp đẽ, nhưng đằng sau là cái bóng dài của sự thờ ơ, ích kỷ được viết thành “sự vô tình đáng yêu”.
 

Hai người lướt qua nhau. Châu Tịnh Y thoáng nhìn Tĩnh Tuyền, đôi mắt cô hơi sững lại. Có vẻ cô không nhận ra — hoặc chưa nhớ. Dù sao, Tĩnh Tuyền cũng từng rời đi khá lâu.

Nhưng Tĩnh Tuyền lại nhớ rất rõ.

Rõ đến từng giây phút lúc Mộng Dao bước lùi ra ban công, nụ cười lặng lẽ, còn Châu Tịnh Y thì… vẫn đang cười trong lớp vì một tin nhắn vừa nhận được từ nam chính. Nhưng chuyện sau này… còn phải thay đổi.

“Xin lỗi, tớ không để ý…”

Giọng Châu Tịnh Y vang lên, đúng kiểu nhẹ nhàng mà mọi người đều cho là “dễ mến”. Cô lùi sang một bên, lịch sự nhường đường.

Tĩnh Tuyền mỉm cười.

“Không sao. Dù sao cậu cũng không quen để ý đến người khác.”

Châu Tịnh Y hơi khựng lại, quay đầu, ánh mắt dao động trong thoáng chốc. Nhưng khi nhìn vào gương mặt bình thản của Tĩnh Tuyền, cô lại chỉ cười nhẹ:

“Là học sinh mới à?”
 

“Không hẳn.” – Tĩnh Tuyền đáp. “Tớ là người cũ, quay lại để xem câu chuyện này còn bao nhiêu lần lặp.”

Châu Tịnh Y cau mày, chưa kịp hỏi, thì Tĩnh Tuyền đã bước qua.

Gió từ hành lang khẽ lướt qua giữa họ. Một người vẫn đứng nhìn theo, còn một người đã đi rồi — không cần ngoái lại.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play