Giờ học cuối cùng trôi qua chậm chạp như mọi ngày, nhưng với Mộng Dao, mỗi phút được ngồi cạnh Tĩnh Tuyền đều như một giấc mộng mong manh. Cô không dám chớp mắt quá lâu, sợ rằng khi mở ra, người bạn ấy sẽ biến mất như ảo ảnh.

Ra khỏi lớp, khi Tĩnh Tuyền cười rạng rỡ rủ đi ăn trưa, tim Mộng Dao lại khẽ thắt. Nụ cười đó quá ấm, quá xa lạ với thế giới lạnh lẽo mà cô từng quen.

“ Cậu tìm bàn trước nhé, để tớ lấy cơm.”— Tĩnh Tuyền nói rồi nhanh chân rẽ vào dòng người.

Mộng Dao gật nhẹ, nhưng khi cô ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ, lòng cô lại bắt đầu chùng xuống. Gió ngoài trời thổi nhẹ làm vài sợi tóc trắng bay tán loạn trước mắt, che mờ tầm nhìn. Cô không thấy Tĩnh Tuyền nữa.

“Cậu ấy có thật không? Hay mình lại tự bịa ra một người bạn để tự an ủi mình như trước kia?” Ý nghĩ ấy len vào đầu như một chiếc gai mảnh, khó chịu.

Cô siết chặt bàn tay trong lòng, trái tim đập dồn dập. Mắt cô lướt quanh căn tin một cách vô thức, chỉ mong thấy bóng áo quen thuộc ấy quay lại. Nhưng càng nhìn, sự lo lắng càng lớn dần như ngọn sóng không bờ bến.

Và rồi…
 

“ Ê, nhỏ này…” — Một giọng nói lạ vang lên phía sau, kéo Mộng Dao bật dậy khỏi cơn lo.

Cô chưa kịp quay đầu thì một bàn tay đã túm lấy cổ tay cô thô bạo. Là nhóm nữ sinh quen mặt — những kẻ vẫn thường rình rập cô trong hành lang hay nhà vệ sinh nữ.
 

“Tưởng có bạn rồi là ngon à? Đồ lập dị!”
 

Một đứa kéo mạnh tay cô, lôi tuột ra khỏi chỗ ngồi. Mộng Dao vùng vẫy yếu ớt, nhưng trong lòng lại có một nỗi sợ khác lớn hơn: Tĩnh Tuyền sẽ không quay lại nữa. Cô ấy sẽ không thấy mình.

“Là lỗi của mình… Mình lại tin vào một điều quá đẹp… “— Mộng Dao run rẩy nghĩ, môi cắn chặt đến bật máu.

“ Này! “

Tiếng quát sắc như dao cắt ngang không khí, khiến cả căn tin bỗng lặng đi một nhịp.

Mộng Dao khựng lại trong tay đám nữ sinh, đôi vai gầy run lên. Cô không dám quay đầu. Cô sợ — sợ giọng nói kia chỉ là tưởng tượng, là điều mà trái tim tuyệt vọng của cô tự dựng lên để bám víu vào.

Nhưng không. Những bước chân dứt khoát vang lên, và rồi một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô — không phải kéo đi, mà kéo về.

Ba nữ sinh sững người. Một đứa nhíu mày, giọng gay gắt:

“Mày là ai? “

“Tôi là Tĩnh Tuyền.” — Giọng cô dội xuống, từng chữ như đóng đinh vào không khí. -  “Học ở đây từ năm nhất, từng đứng đầu toàn khối, và giờ quay lại để dọn rác.”

Cô nhìn thẳng vào mắt chúng, không chút chớp.

“Còn mấy cậu là ai? Mấy cái bóng trôi lề trường, dựa vào việc bắt nạt người khác để chứng minh mình tồn tại à? “

Không khí như đóng băng. Những học sinh xung quanh bắt đầu dừng bữa trưa, ngoái đầu nhìn. Có tiếng thì thầm:


 “ Là Tĩnh Tuyền đó… học sinh giỏi nhất khóa trước…

“ Hình như là Tĩnh Tuyền…? Năm trước vừa được tuyên dương xong.”

“ Ủa, tưởng chuyển trường rồi mà?”

Một đứa trong nhóm kia gằn giọng :

“ Đừng tưởng quay lại là ngon.

“Không ngon, nhưng đủ tỉnh để không cúi đầu trước việc sai trái.” — Tĩnh Tuyền bước lên một bước, giọng bình tĩnh, nhẹ như đang trả lời trong giờ kiểm tra miệng. “ Các cậu đụng vào bạn tôi tức là đang công khai thể hiện sự thiếu hiểu biết hạn hẹp trong một môi trường học đường.”
 

Một đứa cau mày, cố giữ uy:

“ Mày nghĩ mình là ai mà dạy đời?”

“Không cần ai phải nghe lời.” — Tĩnh Tuyền mỉm cười, ánh mắt điềm đạm nhưng khó chịu một cách rõ ràng. “Tôi chỉ nhắc nhở, vì có vẻ ở đây có người đang nhầm giữa ‘mạnh mẽ’ và ‘thô lỗ có tổ chức’.”

Không khí trong căn tin bỗng như đông cứng. Tiếng dao nĩa va vào khay cũng im bặt. Mấy thầy cô trực căn tin đứng xa, dù chưa rõ chuyện gì, nhưng ánh mắt họ đã bắt đầu hướng về phía trung tâm.

“Môi trường này đủ rộng để ai cũng có chỗ đứng,” — Tĩnh Tuyền nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên từng khuôn mặt đang bối rối trước mặt cô, giọng nói đều và sáng như thể đang đọc thuộc bài trong lớp — “miễn là đừng đứng trên lưng người khác.”

Một câu, như chiếc dây thừng kéo chặt lấy ba đứa kia. Đứa cao nhất – kẻ vừa kéo tay Mộng Dao – đứng chết trân, mặt đỏ ửng, hai tay siết chặt quai cặp đến trắng bệch. Một đứa khác quay sang bạn mình, như chờ được ai đó nói gì, nhưng không ai hé miệng. 

Xung quanh, những ánh nhìn bắt đầu đổi chiều. Có tiếng thầm thì:

“Ủa, là Tĩnh Tuyền thật hả?”

“Trời, tưởng hiền, ai ngờ cứng vậy luôn á…”

Không khí không còn là cuộc đụng độ của ba trò bắt nạt với một cô bạn yếu ớt nữa. Mà là sân khấu, nơi sự im lặng của công lý vừa bị đánh thức bằng một giọng nữ trong vắt, không cần hét, nhưng ai cũng nghe.

Một giây. Hai giây. Rồi ba giây trôi qua trong nín thở.
 

Cuối cùng, ba đứa kia quay đi. Không nói thêm lời nào, không hề nhìn lại. Bóng lưng của chúng trông nhỏ lại trong sự im lặng bủa vây. Chúng lẫn vào dòng người như thể muốn biến mất.

Tĩnh Tuyền vẫn đứng đó, không hề bước theo hay nhìn tiễn. Cô chỉ thở khẽ, như thể vừa đóng một cuốn sách cũ đã đến lúc cần khép lại.

Sau lưng cô, Mộng Dao vẫn chưa nói gì. Nhưng tay cô nắm chặt vạt áo, ngực phập phồng. Không phải vì sợ, mà vì xúc động. Nhìn người bạn thân của mình. Không chần chừ. Không quay lưng.
 

Tĩnh Tuyền quay sang Mộng Dao, dịu dàng như thể vừa không dùng lời nói để hạ gục người khác:

“Xin lỗi vì tớ quay lại hơi trễ. Nhưng cậu biết mà… tớ hay đúng giờ trong những lúc cần thiết nhất.”

Mộng Dao nhìn cô, môi run nhẹ.

“Tớ cứ tưởng… cậu sẽ không quay lại nữa.”

“Cậu nghĩ tớ là ai, cơn gió đi qua à?” — Tĩnh Tuyền khẽ lắc đầu, giọng trêu chọc vừa đủ. “Tớ quay lại không phải vì trường. Là vì cậu còn ở đây.”

 





 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play