Gió lạnh quét qua sân trường phủ sương, cuốn theo bụi phấn trắng còn sót lại trên bảng. Mộng Dao ngồi co mình trong lớp, làn da nhợt nhạt như lớp tuyết mỏng, mái tóc trắng xám rũ xuống vai – lặng lẽ, khác biệt.

Cô ấy biết, mình luôn khác biệt. Từ làn da, màu mắt đến ánh nhìn của người khác.

Bệnh bạch tạng – cái tên nghe lạnh lẽo như chính cuộc sống của mình.

Cô ấy từng có một người bạn. Một người không bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt thương hại hay kỳ thị. Người ấy đã rời đi từ lâu… tưởng chừng như sẽ không bao giờ quay lại.

Cho đến ngày tuyết đầu mùa rơi.

Cánh cửa lớp bật mở. Những bông tuyết bay lượn, và giữa nền trắng mờ ảo ấy, Tĩnh Tuyền bước vào.


 Cô mang theo một chiếc khăn đỏ, một cốc cacao nóng, và một ánh nhìn chẳng hề đổi khác – như ngày nào.
 

“Lạnh vậy sao không mang bao tay?” – Tĩnh Tuyền mỉm cười, dịu dàng.

“Đưa tay đây.”

Mộng Dao giơ tay ra trong vô thức. Những ngón tay cô lạnh buốt, khô ráp, nhưng khi chạm vào tay Tĩnh Tuyền, cô như nghe thấy… tiếng tim mình khẽ đập lại.

Không ai giải thích gì cả. Không ai hỏi tại sao cô ấy quay lại.

Bởi Mộng Dao biết — Tĩnh Tuyền chưa từng rời xa cô thật sự.

Cô chỉ tạm biến mất, như nắng trốn sau mây, để rồi một ngày đông lạnh nhất… trở lại, như một ngọn lửa nhỏ âm ỉ trong tim cô.


 Mùa đông năm ấy, lạnh hơn mọi năm.

Nhưng với Mộng Dao… đó là mùa đông đầu tiên cô không còn thấy lạnh nữa.


———————————————————-

Mộng Dao từng nghĩ: “Mình sinh ra đã là người không thuộc về bất cứ nơi nào.”

Ngay từ nhỏ, Mộng Dao đã học cách cúi đầu khi đi qua đám đông. Làm sao có thể không cúi đầu, khi những ánh mắt luôn dõi theo cô – tò mò, sợ hãi, thậm chí là khinh thường? Làn da trắng bệch, mái tóc bạc lạ lẫm, đôi mắt hồng ánh lên dị thường… khiến cô không khác gì một người ngoài hành tinh.

Ngay cả khi không ai nói gì, sự im lặng cũng đã là một lời chối bỏ.

Mộng Dao từng thử nhuộm tóc, dùng kính râm, mặc kín người… Nhưng không gì có thể giấu được bản thân. Bệnh bạch tạng không chỉ là về màu da – mà là một vết thương trong lòng, âm ỉ, rỉ máu, không ai nhìn thấy.


Cho đến khi Tĩnh Tuyền xuất hiện đến bên cạnh cô.

Cô ấy chưa từng hỏi gì về bệnh của Mộng Dao.

Chưa từng tỏ vẻ thương hại.

Chưa từng nhìn Mộng Dao như một điều gì cần “thích nghi”.

Tĩnh Tuyền chỉ đơn giản là bên cạnh – như thể màu tóc của cô có là gì đi nữa, điều đó không thay đổi được sự ấm áp nơi trái tim cô.

Có một lần, khi trời mưa lạnh, cả hai trú dưới mái hiên trường, Mộng Dao khẽ hỏi:

“Cậu… không thấy tớ kỳ lạ sao?”

Tĩnh Tuyền nghiêng đầu nhìn cô một lúc, rồi đáp:

“Không. Tớ thấy cậu đẹp.”

“Giống như tuyết. Mọi người luôn sợ lạnh, nhưng tuyết đâu có lỗi. Cậu cũng vậy.”

Chỉ vài lời đơn giản. Nhưng trái tim Mộng Dao như bị ai đó nhẹ nhàng vỗ về sau những năm dài co ro.


Từ đó, cô bắt đầu dám nhìn vào gương lâu hơn một chút.

Dám để mái tóc trắng xõa ra trong gió, không giấu sau mũ.

Dám đứng bên cửa sổ lớp học – nơi ánh nắng rọi vào, và không sợ ánh nhìn của ai.

Vì cô biết, dù thế giới có quay lưng… chắc vẫn sẽ có một người đứng đó, nắm lấy tay cô – như Tĩnh Tuyền.

 

( có sai sót chính tả hay lỗi gì mọi người nhắc mình nhaa 🥺)



 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play