Mãi đến khi miếng bánh cuối cùng biến mất, Lục Tửu mới dừng lại, cảm thán đầy chân thành: "Trời ơi, ngon quá! Tôi chưa từng ăn chiếc bánh đậu xanh nào xuất sắc như vậy!"
Bình luận trong livestream ngay lập tức bùng nổ.
[Thật sự ngon vậy sao? Có phải chủ livestream nhận quảng cáo rồi không?]
Lục Tửu nghiêm túc gật đầu: "Tôi đã sống ở Hải thị nhiều năm, từ nhỏ đã quen với bánh ngọt của Đỉnh Lâu. Trước giờ tôi luôn nghĩ đó là ngon nhất, nhưng so với chiếc bánh này thì vẫn còn kém một chút. Nếu các bạn có cơ hội thử, sẽ hiểu ngay tôi đang nói gì. Điều làm tôi ngạc nhiên nhất chính là cách đầu bếp xử lý hoa tươi. Hương vị của bánh đậu xanh hoa tươi có một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt, không hề thua kém những hộp bánh đắt đỏ mấy trăm tệ của Đỉnh Lâu.”
Khán giả trong livestream nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.
[Là một fan lâu năm, tôi có thể phân biệt được lúc nào anh ấy thực sự thấy ngon và khi nào chỉ nói cho có. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên anh ấy ăn mà quên luôn cả việc trò chuyện với chúng ta!]
[Vậy bánh đậu xanh này thực sự có thể vượt mặt công thức bí mật truyền đời của Đỉnh Lâu sao?]
“Tôi nghĩ là vậy.” Lục Tửu nghiêm túc đáp, “Nhưng khẩu vị mỗi người mỗi khác. Tôi thấy ngon không có nghĩa là ai cũng thích. Nếu có cơ hội, các bạn nên tự mình thử xem.”
[Vậy là lần đánh giá hôm nay thất bại rồi nhỉ.]
[Nhìn chủ livestream khen như vậy là tôi yên tâm rồi. Chủ tiệm xinh đẹp thế này, chắc hẳn bánh cô ấy làm cũng đẹp, làm sao có thể không ngon được! Tôi muốn nhắn với chủ tiệm rằng, tôi cũng thấy bánh này rất hấp dẫn, có thể giữ lại cho tôi một phần không?]
[Các người tuyệt thật đấy, làm tôi cạn lời. Chúng ta đang ở đây để đánh giá món ăn cơ mà? Ngay cả chủ livestream cũng “quay xe” rồi, mọi người đâu hết rồi, thể hiện đi nào! Tôi làm mẫu cho các bạn nhé: Chủ tiệm, nhan sắc của cô đẹp như vậy, chắc chắn bánh cô làm ra cũng rất ngon. Vậy cô thấy tôi quỳ có đạt chuẩn không? Nếu thấy ổn, có thể làm cho tôi một phần bánh đậu xanh được không? Làm ơn đó~]
Khi Lục Tửu còn trò chuyện với khán giả, những món ăn khác đã lần lượt được mang lên.
Trên bàn xếp ngay ngắn mười hai đĩa thức ăn, tạo thành một khung cảnh vô cùng hoành tráng. Những thực khách khác trong tiệm không khỏi ngoái nhìn, trầm trồ thán phục. Đồ ăn của tiệm Bạch Ký vốn đã rất nổi tiếng, nhiều người sau khi thử một món liền gọi thêm suất thứ hai. Nhưng sức ăn của con người có giới hạn, chưa từng có ai gọi một bàn đầy ắp như Lục Tửu. Có thể nói, anh ta đã hiện thực hóa ước mơ của bao người.
Hương cay thơm nồng của gà sốt cay tê lan tỏa trong không khí, kích thích khứu giác lẫn vị giác của Lục Tửu.
Anh ta sững lại trong giây lát, hóa ra bánh đậu xanh chỉ là món khai vị, đại tiệc thực sự vẫn còn ở phía sau!
Nuốt nước bọt một cái, với tư cách là một người có kinh nghiệm phong phú về ẩm thực, Lục Tửu lập tức nhận ra sự hấp dẫn của những món ăn này. Chỉ cần ngửi thôi, anh ta đã có thể chắc chắn: cơm chiên trứng, cơm chiên thịt bò, mì lạnh dầu đỏ, gà sốt cay tê này nhất định không làm anh ta thất vọng!
Và đúng như dự đoán, ngay khi miếng gà sốt cay tê đầu tiên chạm vào đầu lưỡi, anh ta lập tức ngạc nhiên bởi vị cay tê vừa phải, kết hợp cùng độ mềm ngọt của thịt gà.
Khán giả trong livestream nhìn bàn ăn với đầy những món ngon màu sắc bắt mắt, mùi vị tưởng chừng như lan tỏa qua màn hình, ai nấy đều thèm thuồng.
[Tại sao mì lạnh dầu đỏ này trông khác hẳn với loại tôi từng ăn nhỉ?]
[Đùi gà sốt cay tê trông mềm đến mức chạm vào đã muốn tan ra trong miệng rồi.]
[Kia thực sự là cơm chiên trứng sao? Nhìn lớp trứng óng ánh như vàng vậy!]
Tất cả đều chờ mong Lục Tửu vừa ăn vừa chia sẻ cảm nhận như mọi khi, để họ có thể tận hưởng món ăn qua từng lời miêu tả của anh ta.
Chủ livestream ăn uống không ngừng nghỉ, hết cắn một cái đùi gà lại tu ừng ực nửa ly nước ô mai, dạ dày cứ như không có đáy.
Một khán giả thậm chí còn mạnh tay tặng hẳn một chiếc du thuyền đắt đỏ kèm theo tin nhắn: "Sao anh không đoái hoài gì đến bọn tôi? Chúng tôi cũng muốn ăn nữa!"
Thế nhưng, Lục Tửu chẳng buồn liếc điện thoại, hoàn toàn không nhận ra món quà khủng kia. Người xem chỉ còn biết tức tối mở ứng dụng đặt đồ ăn, ai ngờ tiệm này lại không có dịch vụ giao hàng. Quá đáng thật! Nhưng nhìn bàn ăn đầy ắp mỹ vị, họ vẫn không nỡ rời đi, chỉ có thể trơ mắt dõi theo chủ livestream ăn ngon lành, trong lòng dâng lên một cảm giác thèm thuồng chưa từng có.
[Hu hu hu, mặc dù hôm nay không có lời bình luận nào, nhưng qua động tác của anh ấy, tôi có thể cảm nhận được món ăn này ngon đến cỡ nào.]
[Hóa ra trước đây chủ livestream vừa ăn vừa bình luận là vì đồ ăn không ngon bằng hôm nay!]
[Tôi xem đến mức bụng cũng réo ầm ầm, mà xung quanh lại chẳng có lấy một món ăn vặt, nước mắt sắp chảy thành dòng rồi.]
Sau khi ăn sạch sẽ mọi thứ trên bàn, Lục Tửu ngả người ra ghế, tận hưởng dư vị, mãi lâu sau mới sực nhớ đến điện thoại. Nhưng thay vì xoa dịu khán giả, anh ta chỉ nhấp một ngụm nước ô mai rồi thản nhiên hỏi:
"Các bạn có biết bây giờ tôi đang ghen tị với ai không?"
[Tôi không biết anh ghen với ai, nhưng chúng tôi thì đang cực kỳ ghét anh đấy!]
[Chủ livestream thật nhẫn tâm, bỏ theo dõi thôi!]
"Tôi đang ghen tị với học sinh của trường trung học Hải Thị. Trường của họ ở ngay gần đây, ngày nào cũng có thể ăn những món ngon như thế này. Nghĩ mà tôi đỏ mắt vì ganh tị luôn."
"Hu hu hu, bây giờ quay lại đi học còn kịp không? Nhưng điểm vào trường cao quá, tôi thi không đậu mất."
Khán giả nhìn sự khác biệt rõ rệt giữa Lục Tửu lúc đầu và bây giờ, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực: […Anh còn nhớ mục đích chính là đến để đánh giá đồ ăn không vậy?]
Bạch Nhất Nặc nhẹ nhàng lấy thang bao ra khỏi lồng hấp. Vỏ bánh mỏng tang ôm lấy lớp nhân đầy đặn cùng nước súp sánh vàng bên trong. Những chiếc bánh tròn trịa, lớn cỡ lòng bàn tay, chỉ cần sơ ý một chút là có thể làm vỡ lớp vỏ mỏng ấy.
Lúc này, cửa tiệm đón một vị khách quen.
Ông cụ Tô bước vào cùng một người đàn ông lớn tuổi, dáng vẻ nho nhã, thần thái minh mẫn.
Thẩm Vân Khởi đưa mắt quan sát cách bài trí của quán, khẽ cười: "Thì ra đây chính là tiệm bánh đậu xanh mà ông hay nhắc đến. Tôi còn không biết nó gần trường học đến thế."
Ông cụ Tô chống gậy, đắc ý đáp: "Ông thua tôi ở điểm này rồi, vì ông không có tinh thần khám phá những điều mới mẻ như tôi."
Thẩm Vân Khởi cười tươi, gật gù: "Không sai, nhưng tôi tò mò xem ông có thể giấu chuyện này với con trai và con dâu được bao lâu đây?"
Sắc mặt ông cụ Tô lập tức xìu xuống: "Nếu ông còn tiếp tục chọc vào nỗi đau của tôi, sau này tôi sẽ bảo chủ tiệm cấm ông vào đây ăn, xem ông có còn bánh đậu xanh mà thưởng thức không!"
"Chủ tiệm mới sẽ không vì thế mà làm theo lời ông đâu."
Thẩm Vân Khởi nhìn lên thực đơn treo trên tường, hai mắt sáng rỡ, phấn khích thốt lên: "Hóa ra ông không lừa tôi, chữ của chủ tiệm này quả thực rất đẹp, nét chữ có phong thái riêng."
Trong khi Thẩm Vân Khởi còn mải mê chiêm ngưỡng nét chữ, thì ông cụ Tô đã nhanh chóng chạy tới bắt chuyện với Bạch Nhất Nặc.
Nhờ vậy, Bạch Nhất Nặc mới biết người đàn ông đi cùng ông cụ Tô chính là vị giáo viên già mà Triệu Tư Kỳ từng nhắc đến. Cô đã muốn cảm ơn ông từ lâu, vì ông từng lên tiếng ủng hộ quán trên mạng, nhưng chưa tìm được cơ hội. Không ngờ hôm nay ông lại chủ động ghé thăm.
"Ông ta là một lão cáo già, từ trẻ đã thích tranh luận với tôi. Ngoài làm giáo viên ra thì chẳng có gì đáng khen cả. Hôm nay cố ý đến đây để mua bánh đậu xanh. Haiz, sớm biết vậy tôi đã không khoe khoang với ông ta làm gì, giờ lại có thêm một đối thủ cạnh tranh rồi!"
Ông cụ Tô thở dài, rồi nhìn Bạch Nhất Nặc, thăm dò: "Chủ tiệm, hay cháu để phần của ông ta lại cho ông đi? Ông là khách quen mà."
Nhưng điều khiến ông cụ Tô đau lòng hơn cả chính là Bạch Nhất Nặc chẳng những không để ý đến lời ông nói, mà còn đích thân vào bếp, lấy ra hẳn mười hộp bánh đậu xanh.
“Đây là bánh cháu vừa mới làm xong. Một lát nữa cháu sẽ làm thêm mười hộp nữa nên sẽ không ảnh hưởng đến phần của các khách khác đâu ạ. Để cảm ơn ông đã giúp đỡ tiệm, cháu xin gửi tặng ông, không lấy tiền đâu ạ.”
Ông cụ Tô không thể ngờ rằng, một cơ hội tốt như vậy lại bị Thẩm Vân Khởi từ chối. Thấy vậy, ông lập tức lấy điện thoại ra, quét mã QR trên tường rồi thanh toán ngay:
"Chỉ là tôi thấy bọn họ không vừa mắt nên mới vào để lại bình luận, cháu không cần cảm ơn. Tôi không thiếu tiền, nên đừng miễn phí cho tôi, nếu không tôi sẽ cảm thấy không thoải mái khi ăn mất."
Nghe vậy, Bạch Nhất Nặc không còn băn khoăn về chuyện tiền bạc nữa. Cậu mang ra một chiếc thang bao đã được chuẩn bị sẵn:
"Đây là sản phẩm mới sắp ra mắt của tiệm. Ông thử một miếng xem có hợp khẩu vị không nhé!"
Những chiếc bánh bao vừa hấp chín nóng hổi, hương thơm nức mũi.
Trong chiếc lồng nhỏ chỉ có một chiếc bánh, nhưng nó lại có kích thước khá lớn, gần như vừa vặn với lòng bàn tay, lấp đầy không gian trong lồng. Lớp vỏ bánh mỏng đến mức gần như trong suốt, ánh lên một màu óng ánh lấp lánh, thậm chí có thể thấy nước súp màu nâu bên trong qua lớp vỏ.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vân Khởi nhìn thấy một chiếc thang bao có kích thước lớn như vậy. Nó to hơn hẳn bánh bao nhân thịt thông thường, lại càng không thể so với tiểu long bao. Nhìn chiếc bánh bao trước mắt, ông không khỏi nghĩ đến những chiếc tiểu long bao mà mình từng ăn trước đây, bỗng cảm thấy chúng thật nhỏ bé.
Lớp vỏ của thang bao mỏng đến mức chỉ cần thổi nhẹ một hơi là dường như sẽ vỡ ra. Những nếp gấp bên ngoài tinh xảo, khiến chiếc bánh trông như một bông hoa cúc đang nở rộ. Nó chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ ăn. Khi dịch chuyển nhẹ, nước súp bên trong khẽ lay động, trông càng hấp dẫn hơn.