Tiểu Tiểu Trà: "Anh Tửu à, lần tới anh làm chương trình về tiệm cơm này đi. Hãy gọi hết tất cả món trong quán ra mà ăn sạch sành sanh, để chủ tiệm biết thế nào là mặt trái của xã hội!"
Tô Nhị Tam Tứ: "Đừng nói quá như vậy, mọi người đúng là đơn giản quá rồi. Giá cả dịch vụ ăn uống thấp thì sẽ được nhiều người biết đến sao? Nếu không tính đến tiền thuê mặt bằng thì chi phí thực sự chẳng đáng bao nhiêu, làm sao mà không có lời được chứ?"
Lục Tửu khẽ lắc đầu, với kinh nghiệm hiểu biết sâu về ngành ẩm thực, anh ta phản bác ngay: "Anh còn chưa tính đến tiền lương nhân viên đâu. Để thuê được một đầu bếp giỏi, khách sạn năm sao sẵn sàng chi đến cả trăm vạn mỗi tháng. Còn ở đây, cho anh một bữa ăn giá mười lăm tệ, tôi thấy anh đang nói hơi quá rồi đấy."
"Vậy nên, chủ tiệm này hoặc là đang đánh lừa khách hàng, hoặc là làm từ thiện. Mà tôi thì không tin vào khả năng thứ hai chút nào."
Ngày hôm sau, Tửu Tửu Trà đi tàu điện ngầm đến chợ đen. Khi nhìn thấy những món ăn bày trước mặt, cô sững sờ đến mức không thốt nên lời.
"Đm, bà chủ ở đây thật sự làm từ thiện à?!"
Dù vẫn chưa đến giờ cơm tối, nhưng quán đã đông khách. Thực khách ăn uống ngấu nghiến, không khí tràn ngập hương thơm nức mũi của các món ăn.
Lục Tửu hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi thơm quyến rũ bốc lên từ những bàn ăn xung quanh. Nhìn những đĩa thức ăn hấp dẫn, anh ta cảm giác như nước miếng sắp nhỏ xuống mu bàn tay.
Anh ta đảo mắt tìm nhân viên trong quán nhưng không thấy ai. Qua cánh cửa mở hé, chỉ thấy bóng dáng bận rộn trong bếp. Anh ta cầm cây gậy tự sướng bước tới, đến gần mới nhìn rõ người bên trong—chính là Bạch Nhất Nặc.
Khi Bạch Nhất Nặc ngẩng lên nhìn anh ta, Lục Tửu bỗng đứng sững lại.
Cô đang làm thang bao.
Thang bao và tiểu long bao đều là bánh bao, nhưng khác nhau cả về hình dáng lẫn hương vị. Thang bao to hơn, có nhiều nước súp và lớp vỏ mỏng gần như trong suốt.
Làm thang bao khó hơn tiểu long bao rất nhiều.
Để bánh có kích thước lớn, các nếp gấp phải thật sắc nét, mà điều này không phải ai cũng làm được. Chỉ những người có kinh nghiệm nhiều năm mới có thể nặn ra hơn 30 nếp gấp đều đặn.
Mặc dù chỉ cần gấp mười lần là có thể hoàn thành, nhưng Bạch Nhất Nặc không thích làm qua loa. Cô luôn nghiêm túc với công việc, không bao giờ qua mắt khách hàng. Thế nên, cô kiên trì nặn chiếc thang bao khổng lồ với 32 nếp gấp hoàn hảo.
Khó khăn không chỉ nằm ở việc nặn bánh mà còn ở độ mỏng của vỏ. Nếu không khéo, khi hấp bánh sẽ bị biến dạng. Chỉ những người đã luyện tập thành thạo mới có thể làm ra chiếc bánh thang bao tròn trịa, đẹp đẽ như đóa hoa cúc.
Khi đặt thang bao vào lồng hấp, cô mới phát hiện ra Lục Tửu đang đứng bên ngoài bếp.
Cô mỉm cười lễ phép: "Vị khách này, anh muốn gọi món gì ạ?"
Ngay khi giọng cô cất lên, màn đạn* lập tức bùng nổ.
(*Màn đạn: Chỉ lượng comment dày đặc trên màn hình livestream.)
Chỉ trong giây lát, số lượng bình luận đã lên đến hàng trăm, nội dung toàn là kinh ngạc và trầm trồ.
[Trời ạ, đây là minh tinh nào vậy? Sao tôi chưa từng thấy qua?!]
[Nhan sắc này thực sự xuất sắc, giọng nói cũng hay nữa. Tôi nghĩ cô ấy mà vào showbiz thì chắc chắn nổi tiếng. Mà dáng vai và cổ của cô ấy đẹp thật đấy, trông dịu dàng như người bước ra từ tranh vậy!]
Lục Tửu hơi sững sờ, mặt có chút nóng lên, anh ta gãi đầu ngượng ngùng, lẩm bẩm vào điện thoại: "Mấy người đúng là toàn kẻ háo sắc."
[Mau hỏi cô ấy có muốn ra mắt làm nghệ sĩ không! Nếu cô ấy ra album, tôi nhất định sẽ mua! Nhìn cô ấy còn trẻ thế này, có lẽ là con gái của chủ tiệm?]
Lục Tửu lập tức hỏi: "Cô có muốn gia nhập làng giải trí không?"
Bạch Nhất Nặc thoáng ngạc nhiên, nhưng nhờ đã quen với xã hội hiện đại, cô nhanh chóng hiểu ra anh ta là một streamer. Nhìn cây gậy tự sướng trên tay anh ta, cô mỉm cười lắc đầu: "Tôi không có ý định đó."
"Vậy chủ tiệm ở đâu? Tôi muốn gặp ông ấy để hỏi vài chuyện."
Cô điềm tĩnh đáp: "Chủ tiệm chính là tôi."
Rồi cô bổ sung: "Tôi cũng là đầu bếp của quán này."
"Trời đất ơi…"
Trước khi đến đây, Lục Tửu đã tưởng tượng đủ kiểu về đầu bếp của quán này. Người có thể tạo ra những món ăn tinh tế đến mức khiến thực khách không nỡ động đũa, chắc chắn phải là một đầu bếp lâu năm, tuổi tác cũng không còn trẻ nữa.
Anh ta không ngờ, người đầu bếp mà mình mong đợi bấy lâu lại là một thiếu nữ xinh đẹp xuất chúng đến vậy.
Lục Tửu sững sờ một lúc, sau đó mới nghiêm túc lên tiếng hỏi: "Tôi muốn biết, tiệm có cho phép quay phim không?"
[Chủ tiệm, tuyệt đối đừng đồng ý livestream! Anh ta đến để đánh giá quán đó!]
[Đừng tin gã livestream này, lông mày rậm, mắt to, nhìn là biết có âm mưu rồi!]
[Mọi người phản bội nhanh thế? Nhưng mà cũng phải thôi, chủ tiệm trông xinh đẹp thế này, sao có thể có ý đồ xấu được chứ.]
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một lát.
Nếu là trước đây, cô sẽ từ chối ngay lập tức, bởi lẽ cô không thích phiền phức. Nhưng bây giờ, dù chuyện bánh xốp đã khép lại, vẫn còn nhiều người tò mò về quán ăn của cô. Cho phép quay phim có lẽ sẽ giúp giải đáp phần nào thắc mắc của họ.
"Có thể quay, nhưng anh chỉ được ghi hình các món ăn. Tuyệt đối không được quay mặt khách hàng nếu chưa có sự đồng ý của họ."
“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.” Không ít cửa hàng cấm quay phim, nay được phép ghi hình cũng đã là một bất ngờ thú vị.
Lục Tửu hào hứng hỏi tiếp: "Ở đây có bao nhiêu món vậy?"
"Bốn món chính, một loại nước uống và một loại bánh ngọt."
"Mỗi món lấy cho tôi ba phần, tôi sẽ ăn tại chỗ."
"Một mình anh ăn hết sao?"
"Chính xác."
Lục Tửu cứ nghĩ Bạch Nhất Nặc sẽ kinh ngạc vì sức ăn của mình. Quả thực, cô có hơi bất ngờ, nhưng chỉ trong chốc lát. Ngay sau đó, cô liền lấy lại vẻ điềm nhiên, còn nhắc nhở anh ta: "Anh chắc chắn ăn hết chứ? Phần ăn trong quán không hề ít đâu. Nếu không ăn hết, lần sau đừng đến nữa."
"Chỉ có hai phần bánh đậu xanh là có sẵn ngay."
"Không sao." Lục Tửu tự tin: "Cô cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ ăn sạch."
Vì bánh đậu xanh đã chuẩn bị sẵn từ trước, phục vụ cực kỳ nhanh chóng.
Chỉ vừa ngồi xuống, Lục Tửu đã thấy hai hộp bánh đậu xanh được mang tới.
Vừa nhìn thấy chúng, anh ta đã bị vẻ ngoài tinh xảo của bánh thu hút.
Chiếc bánh trông giống hệt hình ảnh mà anh từng thấy trên mạng, không hề có chút gian dối nào. Lớp vỏ bánh trong veo, mịn màng không chút gợn, xen lẫn với cánh hoa hồng đỏ rực bên trong, tạo nên vẻ ngoài tinh tế, tựa như một bông hồng thật.
Lục Tửu cầm một miếng bánh lên, say sưa ngắm nghía, đến mức quên cả quay cận cảnh cho người xem trong livestream. Khán giả chỉ có thể căng mắt nhìn qua màn hình.
[Tôi còn đang ngồi trong lớp, bạn học thấy tôi chảy nước miếng, cứ tưởng tôi bị bệnh gì đó.]
[Trước đây tôi cũng từng làm bánh với hoa tươi, nhưng vừa xấu vừa đắng ngắt, ăn một miếng đã muốn bỏ cuộc.]
[Trông hấp dẫn quá! Mau thử xem có đúng là ngon hơn bánh của Đỉnh Lâu không?]
Thế nhưng, trái ngược với sự mong đợi của khán giả, Lục Tửu lại chưa vội nếm thử mà chỉ muốn thưởng thức vẻ đẹp của bánh. Nhưng thấy người xem sốt ruột thúc giục, anh ta đành nói trước: "Thú thật, tôi vốn không thích bánh đậu xanh. Hầu hết các tiệm tôi từng ăn đều bỏ đường nhiều đến mức khiến tôi có cảm giác như sắp mắc tiểu đường vậy. Suốt bao nhiêu năm qua, chỉ có bánh của Đỉnh Lâu là tôi có thể ăn được, tuy nhiên nó lại quá đắt. Những ai hay xem livestream của tôi hẳn cũng biết, dù tôi làm blogger ẩm thực nhưng nếu gặp món không thích, tôi vẫn cảm thấy khó mà nuốt nổi. Lát nữa nếu tôi ăn không được, mọi người đừng trách tôi đấy."
[Dáng vẻ đẹp thế này, tôi thích rồi! Nếu anh không ăn thì gửi cho tôi đi, cảm ơn tôi nhanh nào!]
[Cộng một!]
Lục Tửu cắn thử một miếng bánh. Ban đầu còn hờ hững, nhưng ngay sau đó, hương vị ngọt dịu và mềm mịn đã hoàn toàn chinh phục anh ta.
Chiếc bánh đậu xanh này không hề cứng, cũng chẳng dầu mỡ, vị ngọt vừa phải. Tất cả nguyên liệu hòa quyện với nhau theo một tỉ lệ hoàn hảo, để lại dư vị khó quên.
Anh ta từng ăn nhiều loại bánh đậu xanh, nhưng hầu hết đều bị dầu mỡ và vị ngọt quá gắt làm mất ngon. Có những chiếc bánh khi ăn vào chỉ muốn uống ngay một cốc nước để trôi bớt vị béo ngậy. Trong mắt anh ta, bánh đậu xanh vốn là món mà chỉ những người trung niên hoặc cao tuổi thích đồ ngọt mới ưa chuộng, như ông nội anh chẳng hạn.
Bánh đậu xanh của Đỉnh Lâu đúng là chất lượng, nhưng dù ngon thế nào thì mức giá vài trăm tệ một hộp cũng khiến anh ta phải chùn bước.
Lục Tửu từng nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ thích bánh đậu xanh. Thế nhưng, chiếc bánh đậu xanh này đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của anh ta, khiến anh ta nhận ra bản thân thật sự quá cố chấp.
Trước đây, anh ta chưa từng nếm thử một chiếc bánh đậu xanh nào như vậy, hoặc có thể nói, chưa bao giờ ăn một chiếc bánh đậu xanh mang hương vị tinh tế và đẳng cấp đến thế.
"Anh Tửu, anh thấy sao? Bánh đậu xanh của Đỉnh Lâu ngon hơn, hay tiệm này thắng thế?"
Trong khi khán giả trong livestream nuốt nước bọt, mắt dán chặt vào từng động tác của Lục Tửu, anh ta lại bình thản thưởng thức từng miếng bánh, không hề vội vã đưa ra câu trả lời. Điều này thật sự khác biệt so với trước đây. Theo thói quen, dù có là món ăn ngon đến đâu, anh ta cũng sẽ không chìm đắm trong việc ăn uống như thế này, càng không bỏ quên sự tương tác với khán giả.
Những người theo dõi chỉ biết nhìn đĩa bánh đậu xanh trước mặt anh ta ngày càng vơi đi, trong lòng bồn chồn như có mèo cào.