Từ hôm đó, bạn bè và đồng nghiệp không còn gọi tên cô nữa. Họ đồng loạt đổi sang gọi cô là "phóng viên ăn cơm".
Thư Đình: Hối hận, bây giờ chính là hối hận, hu hu hu!
Thư Đình cảm thấy sau buổi phỏng vấn này, cô đã chịu một cú sốc nghiêm trọng. Không chỉ đơn thuần là cân nặng tăng lên, mà còn là tổn thương về danh tiếng tận sâu trong tâm hồn – đây chính xác là một tai nạn nghề nghiệp!
Nhưng cô cũng không thể đến gặp bà chủ để đòi bồi thường, chỉ có thể âm thầm tự nhủ sẽ không bao giờ đặt chân đến tiệm cơm Bạch Ký nữa. Vì muốn giữ thể diện, cô nói với đồng nghiệp rằng mình thật ra không quá thích món ăn ở đó, rằng tiệm cơm Bạch Ký đối với cô cũng chỉ như bao nơi khác, có cũng được, không có cũng chẳng sao. Cô không phải là phóng viên chuyên đi ăn uống!
Mấy ngày trôi qua kể từ lần tòa soạn Hải Thị Nhật Báo đăng bài về tiệm cơm Bạch Ký. Vừa bước vào phòng làm việc, Thư Đình đã bắt gặp ánh mắt trêu chọc của các đồng nghiệp. Một người lên tiếng:
"Cô không phải đã nói sẽ không bao giờ đến tiệm cơm Bạch Ký nữa sao? Nhưng có người tận mắt thấy cô ở đó đấy!"
Không đáp lại lời, Thư Đình chỉ lặng lẽ gọi điện cho nhiếp ảnh gia: "Đã có lịch phỏng vấn tiếp theo, anh chuẩn bị đi, chúng ta cùng xuất phát." Sau đó, cô đặt ngay ngắn bản thảo viết từ hôm qua lên bàn, cố tỏ ra vẻ chuyên nghiệp của một phóng viên nghiêm túc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT