Tổng quản vội vàng lau mồ hôi: “Quận chúa, ngài nói gì vậy, đương nhiên là có thể tới!”
Ninh Quốc Hầu bước chân khựng lại, sau đó nheo mắt, chậm rãi nói: “Nghe nói Vân An Quận Chúa gần đây thân thể không tốt, bây giờ đã khỏe chưa?”
Tạ Tự Âm phủi tay, tiện tay ném roi ngựa cho quản gia, ánh mắt thản nhiên quét qua Ninh Quốc Hầu, cười nói: “Hôm nay là ngày vui của Hằng Nga, ta dù có không khỏe cũng phải khỏe. Chỉ là, chuyện đại hỉ như thế này, nàng cũng không nói với ta, chẳng lẽ xem ta là người xa lạ?”
Nói xong, nàng sải bước đi thẳng vào phủ. Ninh Quốc Hầu: ? Hai người các ngươi khi nào có quan hệ thân thiết, sao ta không biết? Nghe vậy, Ninh Quốc Hầu theo bản năng dịch bước, chắn trước mặt nàng.
Tạ Tự Âm dừng bước, chậm rãi lùi lại một bước, cười như không cười nhìn Ninh Quốc Hầu: “Sao vậy? Ninh Quốc Hầu không hoan nghênh bổn quận chúa?”
Nói rồi, nàng nghiêng đầu quét mắt nhìn một vòng khách khứa, giọng điệu nhàn nhạt: “Hay là, Vân An ta còn kém những vị khách quý này, không đủ tư cách bước vào ngạch cửa Ninh Quốc Hầu phủ?”
Mọi người: …… Vừa mới nói Ninh Quốc Hầu kết thân với Trịnh An Bá, thế cục sắp lên cao. Giờ nhìn lại, không biết khi nào lại đắc tội Vân An Quận Chúa? Nghĩ đến đây, tâm tư lấy lòng Ninh Quốc Hầu phủ của đám người cũng dần nhạt đi.
Ninh Quốc Hầu theo bản năng siết chặt nếp áo, vội cười làm lành: “Quận chúa nói gì vậy? Ngài tới hầu phủ, đó là vinh hạnh của chúng ta. Mời! Mời vào trong.”
Tạ Tự Âm cất bước đi thẳng vào. Một dải lụa đỏ thẫm thêu hoa kéo dài từ cổng vào đến tận trung đường, hành lang hai bên dán đầy chữ song hỷ rực rỡ cùng những dải lụa đỏ chói mắt. Khách khứa đông như mây, trò chuyện rôm rả, nhưng ánh mắt vẫn lơ đãng liếc về phía hai người vừa tiến vào.
Tạ Tự Âm không để ý đến ánh mắt tò mò của đám khách khứa, sắc mặt bình tĩnh đi thẳng về phía hậu viện.
Ninh Quốc Hầu đi bên cạnh, theo bản năng muốn ngăn lại, nhưng nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn đám người đang hóng chuyện xung quanh, trong lòng thầm than một tiếng. Hắn dứt khoát gọi một gã sai vặt đến, nhỏ giọng căn dặn vài câu, sau đó mới nhanh chóng đuổi theo Tạ Tự Âm.
Đi đến hậu hoa viên, Ninh Quốc Hầu bước nhanh lên trước, đứng chắn trước mặt nàng: “Quận chúa, đội đón dâu sắp tới rồi. Hằng Nga đang chuẩn bị xuất môn, sợ là không có thời gian gặp ngài.”
Tạ Tự Âm gật đầu, vòng qua hắn tiếp tục đi về phía trước: “Ừm, ta biết.”
Ninh Quốc Hầu hít sâu một hơi: Người biết, vậy người còn đi vào làm gì?
Dọc theo con đường lát đá xanh, đi được một nửa, Tạ Tự Âm bỗng dừng lại, quay đầu hỏi: “Đi đường nào?”
Ninh Quốc Hầu nghiến răng, cố gắng khuyên thêm lần nữa: “Quận chúa, không phải ta không muốn để ngài gặp Hằng Nga, mà là lúc này thật sự không tiện. Nếu ngài muốn gặp nàng, ta có thể sắp xếp để ngài ngồi ghế trên ở thính đường, chờ Hằng Nga ra ngoài, ngài có thể “
Lời còn chưa dứt, hắn bắt gặp ánh mắt trong veo của Tạ Tự Âm, lập tức nghẹn lại. Thì ra trưởng nữ nhà mình và Vân An Quận Chúa thật sự có giao tình sâu đậm như vậy.
Ninh Quốc Hầu tức giận đến nghiến răng. Nghĩ đến lần trước, chính hắn còn tin lời cái nghiệt nữ kia, chạy đi cầu xin nàng thông qua Vân An Quận Chúa và Tuyên Vương gia giúp đỡ. Nhưng nàng đã nói thế nào?
“Vân An Quận Chúa là thân phận gì, làm sao có thể có thâm giao với nữ nhi? Ở yến tiệc thưởng hoa của Bình Dương Công Chúa, quận chúa chẳng qua thấy nữ nhi đáng thương, tiện tay cứu giúp mà thôi. Sau đó, chúng ta không còn qua lại nữa. Bây giờ, quận chúa sợ là ngay cả họ của nữ nhi cũng không nhớ rõ.”
“Làm sao có thể có thâm giao?”
“Thấy nữ nhi đáng thương!”
“Ngay cả họ của nữ nhi cũng không nhớ rõ.”
Ninh Quốc Hầu giận đến mức suýt cắn nát răng. Cái nghiệt nữ này dám lừa hắn.
Lúc đó, nghe xong lời này, hắn có chút tiếc nuối nhưng cũng liền từ bỏ ý định. Hoàn toàn không nghĩ tới nàng dám lừa hắn. Dạo gần đây, nữ nhi này vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, vô cùng nghe lời hắn. Hơn nữa, trên đời này có nữ nhi nào lại không mong muốn phụ thân mình thăng tiến? Nhưng không ngờ, nữ nhi của hắn lại cố tình không muốn.
Ninh Quốc Hầu hít sâu một hơi. Nếu hai người kia thật sự có tình nghĩa, vậy thì với trạng thái hiện tại của nghiệt nữ này, tuyệt đối không thể để Vân An Quận Chúa gặp nàng.
Nghĩ đến đây, hắn đứng chặn trước mặt Tạ Tự Âm, giọng cứng nhắc nói: “Quận chúa, nếu thật sự có điều muốn nói, có thể chờ sau khi hôn lễ của Hằng Nga kết thúc rồi hẵng nói cũng không muộn. Hiện giờ, xin mời quận chúa đến ghế trên trong thính đường.”
Tạ Tự Âm lạnh lùng nhìn hắn, khẽ cười: “Hầu gia không dám để ta gặp Hằng Nga? Chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện gì?”
Ninh Quốc Hầu nghẹn lời, rồi lập tức bật cười lớn: “Hằng Nga ở chính nhà mình thì có thể xảy ra chuyện gì được? Quận chúa chẳng phải đã suy diễn quá mức rồi sao? Hôm nay là ngày thành thân, thực sự không tiện gặp…”
Còn chưa nói xong, tiếng cười của Ninh Quốc Hầu bỗng nghẹn lại, cả người đờ ra trong giây lát. Ngay sau đó, hắn lập tức vén vạt áo, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, trán chạm đất, cả người run rẩy: “Thỉnh bệ hạ an!”
Tạ Tự Âm giơ cao lệnh bài thiên tử trong tay, cúi đầu liếc nhìn Ninh Quốc Hầu, thản nhiên nói: “Hầu gia là người đầu tiên được nhìn thấy lệnh bài này đấy.”
Giọng Ninh Quốc Hầu run rẩy: “Ta… ta…”
Tạ Tự Âm thu lệnh bài lại, giọng ôn hòa nhưng không kém phần uy nghi: “Hầu gia, bây giờ ta có thể gặp Hằng Nga chưa?” Ninh Quốc Hầu vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ: Khắp thiên hạ chỉ có duy nhất một tấm Thiên tử lệnh bài, vậy mà lại nằm trong tay Vân An Quận chúa!
“Dẫn đường đi!”
Ninh Quốc Hầu không dám do dự thêm, ngoan ngoãn dẫn Tạ Tự Âm đến sân của Hằng Nga. Thiên tử lệnh bài còn đó, ai biết được ám vệ của thiên tử có đang ẩn nấp quanh đây hay không!
Phó Hằng Nga ở tại sân viện phía Tây Nam hậu viện, nơi này khá hẻo lánh và yên tĩnh. Trước cổng viện có bốn thị vệ canh gác, cửa rào tre chỉ khép hờ. Trong sân không có hoa cỏ quý hiếm, chỉ có một cây hợp hoan thụ bên tường đông, mới nhú ra vài chồi non, miễn cưỡng tô điểm chút sắc xanh. Nhưng khi nhìn lướt qua toàn cảnh, trong viện lại chỉ toàn một màu đỏ.
Tất cả đều mới được trang trí lụa đỏ, chữ hỷ đỏ, đèn lồng đỏ. Nàng biết những ngày tháng của Phó Hằng Nga ở Ninh Quốc Hầu phủ không dễ dàng, nhưng không ngờ lại thê lương đến mức này. Tạ Tự Âm mím môi, bước thẳng đến trước cửa phòng. Cánh cửa đóng chặt, từ bên trong mơ hồ truyền ra tiếng trò chuyện rì rầm xen lẫn tiếng cười đùa vui vẻ.
Tạ Tự Âm đẩy mạnh cửa bước vào, bên trong mọi người đồng loạt quay đầu nhìn, chỉ trừ nữ nhân đang ngồi trước gương đồng. Ninh Quốc Hầu phu nhân vận một bộ hoa phục lộng lẫy, gương mặt tràn đầy vẻ hân hoan, đang trò chuyện với hỉ nương bên cạnh. Thấy Tạ Tự Âm đến, bà ta cũng không lấy làm ngạc nhiên, mà tươi cười bước lên đón: “Quận chúa tới.”
Tạ Tự Âm không để ý đến bà, lập tức đi thẳng về phía Phó Hằng Nga. Nụ cười trên mặt Ninh Quốc Hầu phu nhân hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, nhẹ gật đầu với Ninh Quốc Hầu phía sau, đồng thời trao cho ông ta một ánh mắt trấn an.
Tạ Tự Âm nhìn nữ nhân đang ngồi trước gương đồng, khuôn mặt được đánh phấn trắng mịn, môi đỏ như son, trên đầu đội mũ phượng tinh xảo đính châu ngọc, đôi tay đeo đầy vòng vàng ròng, thân khoác bộ giá y đỏ thẫm thêu kim tuyến hình phi phượng, lộng lẫy rực rỡ, khí thế bức người, diễm lệ vô song.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tự Âm thấy Phó Hằng Nga trang điểm rực rỡ đến vậy, không khỏi buột miệng: “Hôm nay tỷ thật đẹp.”
Phó Hằng Nga cong môi cười, nhưng nụ cười ấy so với khóc còn khó coi hơn: “Mỗi một tân nương tử đều rất đẹp.”
Tạ Tự Âm nhìn nàng ngồi thẳng tắp, suy đoán: “Bọn họ đã đưa giải dược cho tỷ?”
Phó Hằng Nga không chút do dự đáp: “Ừ. Nghe nói muội đến, bọn họ liền lập tức đưa giải dược của Nhuyễn Cân Tán cho ta.”
Sắc mặt Ninh Quốc Hầu và phu nhân đồng loạt cứng đờ. Tạ Tự Âm gật đầu, giọng điệu bình thản: “Hiện tại tỷ nghĩ thế nào?”
Phó Hằng Nga hơi cúi đầu: “Quận chúa có thể đến, ta rất cảm kích. Nhưng từ nay về sau, quận chúa không cần quản ta nữa.”
Tạ Tự Âm mím môi, chậm rãi nói: “Ta đã nói rồi, chúng ta là bằng hữu. Nếu tỷ không muốn ở lại, ta có thể đưa tỷ đi.”
Ninh Quốc Hầu: …… Hắn còn đang đứng ngay đây cơ mà. Nhưng nghĩ đến thiên tử lệnh bài trong tay Tạ Tự Âm, hắn đành đè nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: “Vân An quận chúa, cha mẹ nàng, gia tộc nàng đều ở đây. Vì cớ gì phải đi theo người?”
Tạ Tự Âm làm như không nghe thấy, chỉ nhìn Phó Hằng Nga và nhẹ nhàng nói: “Ta không đành lòng để minh châu lấm bụi trần.”
Phó Hằng Nga sững sờ, trong mắt ánh lên những giọt lệ trong suốt: “Quận chúa quá coi trọng Hằng Nga rồi. Thật ra ta cũng chẳng khác gì những người khác.”
Tạ Tự Âm gật đầu, thản nhiên đùa một câu: “Tỷ khác với người khác ở chỗ, tỷ là bằng hữu của ta.”
Phó Hằng Nga cười, nước mắt lấp lánh nơi khóe mi, giọng nghẹn ngào: “Vậy nên, ta thực sự rất may mắn.”
Tạ Tự Âm nghiêm túc nói: “Tỷ còn có thể may mắn hơn nữa, ví dụ như thực hiện giấc mộng tỷ từng nói.”
Phó Hằng Nga không kìm được, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, như hạt trân châu rơi trên đuôi phượng. “Lúc ấy chỉ là nói đùa thôi.”
Tạ Tự Âm thở dài, nhìn nàng đầy nghiêm túc: “Hiện tại, chỉ cần tỷ nói một câu ‘không muốn’, ta vẫn có thể cứu tỷ. Nhưng một khi tỷ bước ra khỏi cánh cửa này, ta cũng không còn cách nào nữa.”
Phó Hằng Nga lặng lẽ nhìn nữ nhân lộng lẫy trong gương đồng, giọng nói mơ hồ: “Quận chúa… muội không cứu được ta.”
“Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, kỳ thực gả cho ai cũng như nhau cả. Trịnh An Bá cũng không tệ.”
Lời này vừa dứt, vợ chồng Ninh Quốc Hầu đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Tạ Tự Âm không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ bình tĩnh nói: “Hầu phu nhân hẳn là đã nói với tỷ không ít. Ta chỉ hỏi tỷ một câu: Nếu tỷ tin ta, hãy cho ta một câu nói thật! Bất kể hậu quả ra sao, ta đều gánh thay tỷ. Nhưng nếu ngay cả chút dũng khí này tỷ cũng không có, vậy ta có làm gì cũng vô ích.”
Phó Hằng Nga ngẩn người một lát, ánh mắt trống rỗng, rồi ngơ ngẩn đáp: “Ta…”
Tạ Tự Âm lặng lẽ nhìn nàng, giọng điềm tĩnh: “Nếu ngay cả bản thân tỷ cũng chưa nghĩ thông suốt, thì coi như ta chưa từng nói gì. Ta đến đây một chuyến, cũng chỉ xem như giúp tỷ thêm chút lễ nghi cho trọn vẹn.”
Nói rồi, nàng rút từ búi tóc một cây trâm đuôi phượng điểm thúy, nhẹ nhàng đặt lên bàn trang điểm trước mặt Phó Hằng Nga.
Phó Hằng Nga khẽ run rẩy hàng mi, tựa như cánh bướm đang lay động: “Quận chúa…”
Ninh Quốc Hầu phu nhân thấy tình thế không ổn, vội vàng lên tiếng: “Quận chúa, giờ lành sắp đến rồi. Hằng Nga phải ra cửa.”
Tạ Tự Âm không nói thêm gì, chỉ xoay người bước ra ngoài. Ngay khi nàng đặt chân ra khỏi cửa, phía sau bỗng vang lên giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào của Phó Hằng Nga: “Quận chúa… Ta thật sự có thể sao?”
Tạ Tự Âm quay đầu lại, giọng nói ôn nhu mà kiên định: “Chỉ cần tỷ muốn, liền có thể.”
Phó Hằng Nga khẽ cười, đôi mắt ngập nước long lanh còn rực rỡ hơn cả ánh sao trên bầu trời đêm. Giọng nói tuy yếu ớt nhưng rõ ràng mà kiên quyết: “Quận chúa, ta đi theo muội.”