“Nàng lấy chính mình uy hiếp ta sao?”
Ngật Bộc Thần toàn thân tựa như cuối cùng cũng yên tĩnh lại, vẻ điên cuồng trên mặt cùng màu đỏ tươi trong mắt dần dần rút đi, trong giọng nói khàn khàn nhẹ vang lên vài phần mệt mỏi.
Tạ Tự Âm không phải không thấy được sự đau khổ của hắn, nhưng nàng không thể đáp lại điều hắn mong muốn. Hơn nữa, nàng còn có người nàng muốn bảo vệ. Vậy nên, lần này, hãy để mọi thứ kết thúc hoàn toàn.
Tạ Tự Âm nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc do mới tỉnh lại khiến giọng nói cũng trầm thấp, bị làn gió xuân cuốn đi, từ từ truyền sang phía đối diện:
“Ngật Bộc Thần, hãy rời khỏi kinh thành, cố gắng bảo vệ tính mạng mình. Nếu huynh chết rồi, ta cũng không thể sống nổi.”
“Ta từng muốn giết huynh , cũng từng cảm ơn huynh đã cứu mạng ta. Vòng đi vòng lại đến ngày hôm nay, mong rằng giữa chúng ta ân oán đều hóa giải, từ đây không còn gặp lại.”
Nói xong, Tạ Tự Âm lại nắm lấy trường đao, đưa thẳng lên cổ mình, máu tươi lập tức trào ra từ cổ trắng như tuyết, thấm vào cổ áo. Nàng cất cao giọng nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT