“Đứng lại!”
Thiếu niên vừa dứt lời dường như định rời đi, nhưng Tạ Tự Âm lạnh giọng quát ngăn hắn lại. Nàng khoác trên mình một bộ váy nguyệt bạch kim lũ túc thêu kéo dài quét đất, bên ngoài khoác thêm áo choàng lụa thanh sắc viền nạm tinh xảo. Trên đầu nàng chải búi tóc Bách Hoa Phân Tiếu, cài một chiếc trâm tơ vàng bát bảo khảm trân châu, cổ tay vắt một đôi vòng tay vàng ròng tinh xảo. Ngoài những trang sức ấy, nàng không đeo thêm gì khác, nhưng chính sự giản đơn này lại càng tôn lên vẻ đẹp thanh tao thoát tục, tựa như xuân hoa soi bóng nước, rực rỡ nhưng không tục, tươi đẹp mà mê hoặc lòng người.
Thiếu niên đối diện cặp mắt đen láy, sâu thẳm lại ánh lên tia âm u khó tả. Ánh nhìn của hắn xuyên qua lớp màn mỏng đen tuyền, như một con mãnh thú vừa được thả khỏi lồng giam, tham lam hút lấy từng hơi thở của Tạ Tự Âm. Thế nhưng, giọng nói của hắn lại sạch sẽ dễ nghe, thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt:
“Quận chúa muốn làm gì?”
Tạ Tự Âm gần như nín thở, các đốt ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch. Giọng nàng lạnh lẽo chưa từng có:
“Ngươi tháo nón của ngươi xuống.”
Thiếu niên vuốt nhẹ cây hoành địch trong tay, khóe môi khẽ nhếch, bật ra một tiếng cười khẽ:
“Vì sao?”
Thanh Vô đứng bên cạnh cũng thoáng sững sờ, kéo nhẹ ống tay áo của Tạ Tự Âm, thấp giọng nhắc nhở:
“Quận chúa?”
Nhưng Tạ Tự Âm không để ý đến nàng, chỉ lạnh lùng lặp lại mệnh lệnh:
“Tháo xuống.”
Thiếu niên tựa hồ khẽ thở dài, giọng điệu chậm rãi mà đầy vẻ cô đơn:
“Tại hạ dung mạo xấu xí, thật sự khó có thể gặp người.”
Cái giọng điệu thong thả ung dung này, cùng với sự tà ác ẩn chứa trong từng chữ, càng làm nàng nhớ đến người trong giấc mộng kia. Tạ Tự Âm hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo, ngữ khí kiên quyết:
“Mặc Ngữ, Mặc Lâm.”
Hai bóng đen từ trong góc tối lao ra, năm ngón tay như trảo sắc bén, đồng loạt đánh về phía thiếu niên đang đứng giữa Ngự Phố. Thiếu niên nhẹ nhàng bật cười, dường như không chút để tâm, chỉ hơi nghiêng người một bước, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, dễ dàng tránh đi công kích từ cả hai. Hai người Mặc Ngữ, Mặc Lâm trong lòng cả kinh, liếc nhau một cái, rồi lại một lần nữa lao tới. Mắt Tạ Tự Âm gắt gao nhìn chằm chằm ba người đang hỗn chiến, thần sắc lãnh đạm, không chút gợn sóng. Thanh Vô hoàn toàn nóng nảy, sắc mặt trắng bệch, thấp giọng nói:
“Quận chúa, người đang làm gì vậy? Nếu hắn thật sự có vấn đề, cứ ngầm xử lý là được, hà tất phải gây náo động giữa chốn Ngự Phố thế này?”
Nàng dừng một chút, lại gấp gáp nói tiếp:
“Huống hồ, người hiện giờ đã đính hôn với Lục thế tử. Hôm hắn hồi kinh, người không ra mặt, vậy mà giờ vừa bước chân ra khỏi phủ đã lập tức dây dưa với một thiếu niên lạ mặt. Như thế… chẳng phải khiến thế tử khó coi sao?”
Lời vừa dứt, những người xung quanh đã bắt đầu tụ tập xem náo nhiệt, chỉ trỏ bàn tán không thôi. Nhưng Tạ Tự Âm sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không chút dao động. Cho đến khi quan binh tuần tra xuất hiện, tiến lên hành lễ, cung kính hỏi:
“Quận chúa, có chuyện gì vậy?”
Tạ Tự Âm rốt cuộc thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhìn về phía quan binh, giọng điệu bình thản mà mang theo chút lạnh lẽo:
“Người này… khi nào tiến kinh?”
Tuần tra tư còn chưa kịp mở miệng, đã có người qua đường thay hắn trả lời:
“Nửa canh giờ trước, người này cùng một lão nhân từ cổng nam vào thành. Quận chúa có thể đến cửa thành tư hỏi một chút.”
Tạ Tự Âm liếc mắt nhìn người kia, nhạt nhẽo cong khóe môi:
“Đa tạ.”
Lời vừa dứt, Thanh Vô đã xuống xe, đưa cho người nọ một thỏi bạc. Tạ Tự Âm lại đưa mắt về phía cuộc giao đấu trước mặt. Nàng tuy không tinh thông võ nghệ, nhưng cũng nhìn ra hai thuộc hạ của mình không phải đối thủ của thiếu niên kia, liền lạnh giọng ra lệnh:
“Dừng tay.”
Thiếu niên là người đầu tiên tách ra khỏi cuộc chiến, nhẹ nhàng phi thân lùi về sau mấy bước. Một cơn gió mạnh thổi qua, khiến tấm mạc li trước mặt hắn khẽ lay động, lộ ra cằm thon gọn cùng một nụ cười mơ hồ. Mặc Ngữ và Mặc Lâm lập tức thu người về hai bên xe ngựa, giọng nói mang theo áy náy:
“Quận chúa, người này võ công… vượt xa chúng ta.”
Tạ Tự Âm chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, phất tay bảo hai người lui xuống, rồi nhìn thiếu niên trước mặt, chậm rãi hỏi:
“Ngươi là người Miêu Cương?”
Thiếu niên thu lại cây sáo nhỏ trong tay, khóe môi cong lên, giọng điệu ung dung:
“Mầm châu chi loạn là do Xích Diên khởi xướng, giờ hắn đã thân tử danh liệt (chết không toàn thây), cả Miêu Cương cũng đã quy thuận triều đình. Quận chúa hỏi ta câu này, chẳng lẽ trong lòng vẫn còn khúc mắc với Miêu Cương?” Tạ Tự Âm nhìn hắn một lát rồi khẽ cười, quay đầu nói với người của tuần tra tư:
“Hiện giờ Miêu Cương đang thời kỳ nghỉ ngơi lấy lại sức, nếu không có sự chấp thuận của Chế trí sứ (quan cai quản Miêu Cương), đừng nói vào kinh, e rằng đến cả biên giới Miêu Cương cũng không thể bước qua.”
Người của tuần tra tư lập tức hiểu ý, trực tiếp tiến lên yêu cầu kiểm tra văn điệp (giấy thông hành). Thiếu niên khẽ “à” một tiếng, trong giọng nói mang theo một tia khó phân biệt:
“Quận chúa quả thật là khiến người khác lau mắt mà nhìn.”
Dứt lời, hắn từ trong ngực lấy ra một phong quan điệp, giơ tay ném thẳng về phía Tạ Tự Âm. Thế tới mạnh mẽ, không hề có dấu hiệu giảm tốc độ dù đã gần đến trước mặt nàng. Mặc Lâm bên cạnh lập tức vươn tay đón lấy, xoay người dâng lên cho Tạ Tự Âm. Tạ Tự Âm chỉ liếc mắt qua, khẽ nhướng mày, sau đó thản nhiên bảo người đem văn điệp trả lại, rồi xoay người trở lại trong xe ngựa:
“Đi thôi.”
Tiếng bánh xe lộc cộc vang lên đều đều, xe ngựa chậm rãi lăn bánh về phía trước. Người của tuần tra tư vẫn còn có chút không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng Vân An Quận chúa đã không muốn truy cứu nữa, bọn họ cũng chẳng dại gì mà đi trêu chọc thêm rắc rối, dứt khoát xoay người rời đi. Thiếu niên vẫn đứng yên tại chỗ, không hề di chuyển. Khoảnh khắc xe ngựa lướt qua hắn, một cơn gió xuân bất chợt thổi tung mành che trên nón, để lộ ra bên dưới đuôi mắt một nốt chu sa đỏ thắm.
Thứ màu sắc diễm lệ mà mỉa mai, tựa như mang theo ba phần yêu dị, bảy phần ác ý tràn đầy.
Mãi đến giờ Tỵ canh ba (9 giờ sáng), xe ngựa của Tạ Tự Âm mới chậm rãi dừng trước cổng Ân Chùa. Bởi vì đây là chùa chiền của hoàng gia, lại thêm Tuyên Vương phi đã sớm sai người thông báo, nên hôm nay chùa không tiếp khách lạ. Trước cổng chỉ có lão phương trượng cùng vài sa di đứng chờ. Lão phương trượng đích thân dẫn đoàn người tiến vào. Từng mảng tường đỏ ngói xanh, mái chùa cong vút như cánh hạc, những chiếc lục lạc nhỏ treo trên mái theo gió nhẹ rung động, phát ra những tiếng leng keng thanh tịnh.
Phía xa, từ nơi sâu trong chùa, tiếng chuông chùa thong thả vang lên, làm kinh động cả một rừng chim, khiến chúng đồng loạt vỗ cánh tung bay lên trời. Từ cổng nam tiến về hướng bắc, xuyên qua kinh đền thờ, đi qua sơn môn, lần lượt là Thiên Vương Điện, Đại Hùng Bảo Điện, rồi đến Tam Thánh Điện. Trong đó, Đại Hùng Bảo Điện là điện phủ có cấp bậc cao nhất, mặt tiền rộng năm gian, tường sơn đỏ, mái ngói lưu ly vàng óng, bề thế uy nghiêm, tạo nên một vẻ hùng vĩ và túc mục cát tường.
Bên trong điện, chính giữa cung phụng tượng Thích Ca Mâu Ni, hai bên là tượng của Mười tám vị La Hán. Tạ Tự Âm đứng trước tượng Phật, ánh mắt bình tĩnh, chắp tay lặng lẽ tụng niệm 21 lần 《Vãng Sinh Chú》. Nếu như người trong giấc mộng thật sự là oan nghiệt của kiếp trước, vậy thì hôm nay nàng sẽ thay hắn cầu nguyện sớm ngày vãng sinh, an nhiên tiến vào cõi cực lạc phương Tây, chấm dứt mọi dây dưa.
Khi tụng kinh kết thúc, nàng khẽ thở dài, chuẩn bị đứng dậy rời đi. Ánh mắt vô tình lướt qua ống thẻ xăm đặt trên đài án. Trong lòng khẽ động, nàng tiện tay cầm lên, nhẹ nhàng lắc một quẻ. Một quẻ tre nứa từ trong ống rơi ra—quẻ số 43. Tạ Tự Âm không hiểu về giải đoán sâm, ánh mắt nàng tự nhiên hướng về phía lão phương trượng. Lão phương trượng cúi người nhặt thẻ, nhìn lướt qua số quẻ, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi hỏi:
“Quận chúa, người là đang hỏi về… nhân duyên?”
Tạ Tự Âm khẽ gật đầu. Lão phương trượng cười ha hả:
“Tục ngữ có câu: ‘Thế gian thiên lý đính hôn nhân, thiên xứng như thế nào lầm thế nhân.’ Nếu đã là trời định, cần gì phải hỏi thần linh? Nếu quận chúa hỏi về hôn nhân, vậy thì đây chính là quẻ báo điềm lương duyên thiên định, phu thê hòa hợp, bạch đầu giai lão, một quẻ đại cát.”
Tạ Tự Âm thoáng sững người:
“Quả nhiên?”
Lão phương trượng thấy nàng không có vẻ gì là vui mừng, cũng hơi ngạc nhiên. Việc hôn nhân giữa Tuyên Vương phủ và Anh Quốc công phủ đã truyền khắp kinh thành, chẳng lẽ… quận chúa không muốn cùng Lục thế tử kết duyên?” Tạ Tự Âm không đáp, chỉ xoay người rời khỏi đại điện, lạnh nhạt dặn dò:
“Chuẩn bị một ít cơm chay. Sau giờ ngọ, sau khi kết thúc pháp hội cầu phúc, ta sẽ đi.”
Lão phương trượng vẫn cười hòa ái, sai người đưa nàng đến rừng trúc viện nghỉ ngơi, còn bản thân thì đi chuẩn bị pháp hội. Chỉ là, ngay khi bước ra khỏi Đại Hùng Bảo Điện, nụ cười trên mặt ông dần thu lại. Ông khẽ nhíu mày, ánh mắt nghiêm trọng nhìn về ống thẻ sâm còn đặt trên án kinh. Quẻ số 43… Không phải một quẻ tốt lành.
“Tự xem tướng chuyển biến tốt dung nghi,
Ai ngờ trung gian một chút phi.
Không phải hôn nhân hưu đối nghịch,
Không bằng triệt tay thả từ y.”
(“Vốn tưởng nhân duyên tốt đẹp, nào ngờ giữa đường gặp biến cố. Nếu không phải là ly biệt thì cũng là đối nghịch, chi bằng sớm buông tay, để mọi chuyện tùy duyên.”)
Lão phương trượng thở dài, chắp tay niệm một câu Phật hiệu, ánh mắt lộ ra vài phần trầm tư. Tuyên vương phủ cùng Anh Quốc công phủ việc hôn nhân, chẳng lẽ thật sự không thành được sao? Lão phương trượng vẫn còn trầm ngâm suy nghĩ, trong khi Tạ Tự Âm cũng mang tâm sự nặng nề. Nàng vốn muốn hỏi về nhân duyên, nhưng điều nàng thực sự quan tâm là liệu mình còn dây dưa gì với người trong giấc mộng hay không. Không ngờ, lá thẻ rút được lại là thượng thượng thiêm, trời định lương duyên.
Đây rốt cuộc là đạo lý gì?!
Tạ Tự Âm đứng bên cửa sổ trong rừng trúc viện, chân mày khẽ nhíu lại, ánh mắt trầm tư. Thanh Vô bận rộn sắp xếp phòng, thay nàng kiểm tra từng món đồ vương phủ mang đến. Đợi đến khi mọi thứ đã được thu xếp ổn thỏa, Tạ Tự Âm phất tay cho lui tất cả hạ nhân, chỉ giữ lại Thanh Vô ở trong phòng hầu hạ.
Ngoài cửa sổ xanh biếc âm u, trúc lay động mang theo hơi lạnh. Trên bàn, một chiếc lò hương tỏa ra làn khói mỏng manh, không gian tĩnh lặng an nhiên. Trong khung cảnh ấy, Tạ Tự Âm dần chìm vào giấc ngủ. Không biết đã qua bao lâu, phía sau cánh cửa sổ khẽ vang lên một âm thanh rất nhỏ. Một con Hồng Vĩ Xà nhỏ từ ngoài cửa sổ thò đầu ra, uốn lượn bò vào giường của quý nữ. Tạ Tự Âm dường như đã chìm sâu trong giấc ngủ, hoàn toàn không hay biết gì.
Con rắn nhỏ lách qua mép áo mỏng, rồi từ trước ngực nàng trườn ra, thân mình cuộn thành một vòng, đầu ngẩng lên, thè lưỡi phun ra sương mỏng. Dường như trong cơn mơ, nàng cảm nhận được nguy hiểm, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Nhìn thấy thiếu nữ vẫn không nhúc nhích, Hồng Xà thu lại tư thế công kích, men theo chiếc cổ trắng nõn của nàng mà trườn đi. Cảm giác lạnh lẽo, trơn trượt khiến thân thể Tạ Tự Âm theo bản năng run lên một chút, khóe mắt cũng theo đó mà chảy xuống một giọt lệ.
“Khóc cái gì vậy?”
Không biết từ khi nào, trong phòng đã có thêm một người, chiếc nón có rèm đen, áo bào xanh thẫm ôm sát, chính là thiếu niên mà nàng đã nhìn thấy trên ngự phố trước đó. Thanh Vô đứng một bên, ánh mắt dại ra nhìn thiếu niên, hoàn toàn không có phản ứng. Thiếu niên tùy ý tháo xuống chiếc nón có rèm, tiện tay đặt sang một bên, ánh mắt từ gương mặt Tạ Tự Âm chậm rãi di chuyển đến Hồng Xà. Con rắn nhỏ toàn thân đỏ thẫm bỗng cứng đờ, từ cổ thiếu nữ trượt xuống, nhanh chóng cuộn mình trở lại cổ tay thiếu niên, thoạt nhìn như một chiếc vòng mã não lạnh lẽo.
Thiếu niên khẽ cúi người, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt nàng, giọng nói như mang theo một tia bất đắc dĩ:
“Vẫn là dễ khóc như vậy.”
Tạ Tự Âm toàn thân run rẩy dữ dội hơn, liều mạng giãy giụa, nhưng lại giống như bị bóng đè, hoàn toàn không thể cử động.
“Vì sao lại muốn chạy?”
Thiếu niên dường như có chút hứng thú khi nhìn nàng nước mắt lưng tròng, như hoa lê dính hạt mưa. Ngón tay thon dài chậm rãi trượt xuống, dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng, mang theo vài phần thương tiếc. Mới chỉ ba bốn tháng không gặp, nữ nhân trước mặt đã gầy đi rất nhiều, ngay cả chút nét trẻ con trên hai gò má cũng biến mất.
“Nghe nói nàng sắp thành thân?”
Ngón tay thon dài như ngọc khẽ lướt qua đôi môi đỏ mọng, động tác nhẹ nhàng đến cực độ, nhưng đáy mắt hắn lại tối sẫm, sâu không thấy đáy. Ngay khoảnh khắc lời nói rơi xuống, ngón tay cái của hắn bỗng nhiên ấn xuống, khẽ cạy mở hàm răng nàng, thăm dò vào trong, nhẹ nhàng lướt qua đầu lưỡi, rồi thô bạo đảo lộn. Cảm giác khó chịu đến cực hạn khiến Tạ Tự Âm không nhịn được mà rên lên một tiếng, nước mắt trào ra càng nhiều.
“Khóc đến mức này, thật khiến người ta muốn làm nàng hỏng mất.”
Giọng điệu thiếu niên mang theo ý vị không rõ, ngữ khí thấp trầm như đang nghiền ngẫm điều gì.
“Là nam nhân kia dạy nàng sao?”
Tạ Tự Âm không thể nói thành lời, cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ có thể yếu ớt lắc đầu trước bóng dáng cao lớn đang phủ xuống nàng.
Một tiếng thở dài khẽ vang lên. Thiếu niên rốt cuộc rút ngón tay ra khỏi miệng nàng. Chất dịch trong suốt vương trên đầu ngón tay, lấp lánh dưới ánh nến, tựa như bạch ngọc thần đàn bị vấy bẩn bởi trần thế ái dục. Hắn khẽ cười, đưa tay lau nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của nàng, để lại một vệt óng ánh, trơn bóng tươi đẹp, giống như cánh hoa đào vừa qua cơn mưa xuân, chờ người hái xuống trìu mến.
“Ta nên xử trí nàng thế nào đây?”
Thiếu niên cúi xuống, chậm rãi hôn lên môi nàng, đầu lưỡi tinh tế miêu tả, như quân vương đang ung dung thưởng thức món mỹ vị đã chờ đợi từ lâu. Nhưng sự thong dong ấy chỉ duy trì trong chốc lát. Chẳng mấy chốc, nụ hôn trở nên bá đạo, mang theo sự hung ác không cho phép kháng cự, mạnh mẽ cạy mở hàm răng nàng, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại, quấy loạn hơi thở của nàng. Tạ Tự Âm phát ra những âm thanh nghẹn ngào, hơi thở rối loạn. Càng bị vây hãm, nàng càng yếu ớt.
Còn thiếu niên, lại càng ép sát không buông. Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy bản thân như sắp bị nhấn chìm hoàn toàn, hít thở không thông. Ngay khi cảm giác tuyệt vọng lên đến cực hạn, không khí đột nhiên tràn vào phổi. Tạ Tự Âm nhắm nghiền hai mắt, tham lam hớp lấy từng ngụm không khí, lồng ngực phập phồng dữ dội. Thiếu niên nhìn dáng vẻ chật vật của nàng, khẽ cười, cúi xuống lần nữa, chạm môi nàng thì thầm:
“A, như vậy đã không chịu nổi rồi sao?”
Tạ Tự Âm cảm giác bản thân như đang chìm vào một màn sương mù dày đặc, không thấy đường đi phía trước, cũng chẳng tìm được lối về. Đang hoang mang giữa ngã rẽ vô định, đột nhiên một con cự mãng màu đen khổng lồ từ phía sau lao tới. Cái đuôi lạnh lẽo siết chặt lấy eo nàng, từng chút, từng chút một quấn chặt hơn, giam cầm nàng trong vòng vây đáng sợ. Lồng ngực bị áp chế đến mức không thể hô hấp, Tạ Tự Âm cảm thấy bản thân như sắp bị nghiền nát.
Nàng há miệng, ngửa cổ, chờ đợi sự hủy diệt giáng xuống. Nhưng đúng lúc này. Con cự mãng không hề tấn công. Nó cúi đầu xuống, chậm rãi thè lưỡi, đầu lưỡi đỏ tươi lượn lờ trước mặt nàng, mang theo hơi thở lạnh băng tà mị. Sau đó… Nó chui thẳng vào miệng nàng. Tạ Tự Âm kinh hãi đến mức hồn vía bay mất, lồng ngực như bị bóp nghẹt, hoảng loạn đến cực điểm. Nàng không nhịn được mà hét lên thất thanh
“A!!!”