“Cô đang ôm cái gì đấy?” Mặt Nạ Bạc nhìn chằm chằm vào chiếc lọ thủy tinh kẹp dưới cánh tay của Ngỗi Tân, vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Trà đồng nghiệp tặng.” Ngỗi Tân đứng vịn vào khung cửa để thay giày.

“Cô đã thành công thâm nhập vào nội bộ và giành được sự tin tưởng của bọn họ rồi à?” Mặt Nạ Bạc hỏi với vẻ hứng thú.

Ngỗi Tân tùy ý đặt lọ trà kỷ tử táo đỏ trong bếp. “Đừng có hỏi, tôi không có nghĩa vụ báo cáo với cậu.”

“Được thôi.” Mặt Nạ Bạc nói. “Sao cô không trả lời tin nhắn của tôi?”

Vì cậu nói nhảm nhiều quá đấy… Ngỗi Tân thầm mắng.

“Đồng đội ở bên cạnh, không có thời gian.” Cô bịa ra một lý do.

Mặt Nạ Bạc nghẹn lời, bực bội móc từ túi ra một quả cầu kim loại ném cho cô: “Đây là thông tin tôi thu thập được hôm nay… Tin tốt là tôi đã xâm nhập vào mạng lưới của văn phòng An Ninh Bờ Biển và đánh cắp dữ liệu. Tin xấu là tôi lỡ làm hỏng thiết bị đọc dữ liệu, bây giờ nó chỉ còn chức năng xem, không thể tải xuống được nữa. Dữ liệu về sự di chuyển của nhân sự trong cảng suốt một tháng qua đều nằm trong đây, cô xem đi.”

“Không tệ, làm việc có hiệu suất.” Ngỗi Tân hờ hững khen ngợi một câu. “Có thiết bị đọc dữ liệu dự phòng không?”

“Không có, chúng ta phải quay về phòng thí nghiệm của tổng bộ để đổi cái mới. Nhân tiện cũng cần cập nhật lại một số thiết bị khác.” Mặt Nạ Bạc nói với vẻ chán nản.

Phòng thí nghiệm tổng bộ? Trong tài liệu nhiệm vụ, Ngỗi Tân từng đọc rằng phòng thí nghiệm trên tầng ba của tập đoàn công nghệ Rick có thể hỗ trợ kỹ thuật cho các nhân viên thực hiện nhiệm vụ. Nếu thiết bị đọc dữ liệu là sản phẩm công nghệ, thì phải chăng “phòng thí nghiệm tổng bộ” mà Mặt Nạ Bạc nhắc tới chính là phòng thí nghiệm của tập đoàn Rick?

Bộ phận truy bắt thường tan làm lúc sáu rưỡi, hôm nay Ngỗi Tân về nhà sớm hơn một chút. Vòng tay hiển thị bây giờ là bảy giờ bốn mươi phút.

“Ăn cơm thôi.” Mặt Nạ Bạc nói. “Tôi mua thịt, thịt đắt quá. Thịt tổng hợp thì rẻ nhưng ăn không ngon…”

Gã này cũng biết phân biệt ngon dở sao? Ngỗi Tân không khỏi liếc nhìn một cái.

Mặt Nạ Bạc không kén ăn, dù cơm có khó nuốt đến đâu hắn cũng có thể ăn sạch. Ngay cả mì luộc đơn giản cô làm hắn cũng ăn ngấu nghiến. Ngỗi Tân cứ tưởng hắn chẳng có khả năng phân biệt mùi vị thức ăn.

Cô cũng đói rồi, liền đi vào bếp nấu cơm.

Mặt Nạ Bạc ngồi ở bàn ăn, đôi mắt hồng nhạt chuyên chú nhìn cô đổ nước bật bếp như một con mèo đang chờ chủ khui thịt hộp – trông nghiêm túc lại có chút gấp gáp.

“Cậu đã nhận được tin nhắn chưa?” Ngỗi Tân bất ngờ hỏi khi đang quay lưng về phía Mặt Nạ Bạc.

Mặt Nạ Bạc sững lại một giây suy tư. “Ý của cô là Red?”

“Ừm.” Ngỗi Tân nhìn chằm chằm vào nước sôi trong nồi, chờ hắn nói tiếp.

“Nhận được rồi.” Mặt Nạ Bạc uể oải nói. “Hắn lúc nào cũng vậy, đến sát giờ họp mới thông báo. Hắn nói là sợ nếu báo quá sớm thì thông tin sẽ bị rò rỉ cho kẻ địch… Hắn giống như cô, đều là những kẻ quá mức cẩn trọng, suốt ngày nghi thần nghi quỷ.”

Ngỗi Tân khẽ động tâm, cố ý nói: “Thì ra cậu đánh giá Red là người như vậy.”

“Cô sẽ không mách hắn là tôi nói xấu hắn chứ?” Mặt Nạ Bạc cảnh giác hỏi.

“Trông tôi có rảnh rỗi đến mức đó không?” Ngỗi Tân đáp.

Mặt Nạ Bạc nhìn cô chằm chằm, xác nhận cô thực sự không có ý tố cáo rồi mới nói: “Làm việc dưới trướng cô tốt hơn làm dưới trướng hắn nhiều. Hắn mà giao nhiệm vụ thì tôi bận đến mức không có thời gian ăn cơm.”

Ngỗi Tân: “Theo logic của cậu, cậu được ăn cơm ở chỗ tôi nên cậu cảm thấy tôi tốt hơn, có đúng không?”

Mặt Nạ Bạc: “… Có thể nói là như vậy.”

Rõ rồi, đúng là một đồ ham ăn. Ngỗi Tân chắc chắn là như vậy.

Sau bữa tối, theo thường lệ Mặt Nạ Bạc dọn dẹp nhà bếp.

Ngỗi Tân trở về phòng xem dữ liệu, dặn dò: “Dọn xong thì tưới cây giúp tôi, sắp chết khô rồi. Nhớ lau sàn nhà trong phòng khách luôn nhé. Có siêu năng lực như vậy mà không lau sàn thì thật phí phạm. Nhớ để ý thời gian, đến lúc xuất phát thì gọi tôi.”

“…” Mặt Nạ Bạc hơi mạnh tay hơn khi rửa bát, hắn càu nhàu: "Cô và Red đúng là cộng sự cũ, đều chỉ giỏi sai bảo người khác!"

Đáp lại hắn là tiếng đóng cửa dứt khoát.

Ngỗi Tân nằm trên giường, vô cảm nhìn lên trần nhà.

Cô và Red từng là cộng sự? Đây là một thông tin ngoài ý muốn. Mối quan hệ giữa Red và cô đã đạt đến mức nào? Red hiểu rõ cô bao nhiêu?

Theo lời Mặt Nạ Bạc, Red là một kẻ cẩn trọng thái quá. Liệu hắn có phát hiện ra điều gì bất thường hay không?

Chuyến đi đến quán bar Hồng Bảo Thạch tối nay e rằng sẽ đầy rẫy nguy hiểm.

Ngỗi Tân tựa nửa người vào gối, lấy thiết bị đọc dữ liệu mà Mặt Nạ Bạc đưa cho, bắt đầu xem xét thông tin bên trong.

Tập tài liệu này ghi chép chi tiết về dữ liệu nhân sự kể từ sau vụ đánh bom tại cảng dừng chân: Ai bị liệt vào danh sách nghi phạm? Ai thường xuyên xuất hiện ở cảng? Ai là thành viên của các băng đảng trong khu vực? Ai bị đưa vào diện giám sát đặc biệt?

Những nghi phạm và đối tượng cần theo dõi được đánh dấu bằng chữ đỏ, nhân chứng và người đáng ngờ thì dùng màu vàng, còn những kẻ có liên quan nhưng khả năng phạm tội thấp được ghi chú bằng màu xanh lá.

Hệ thống giám sát của Hắc Hải là một đôi mắt trầm lặng, quan sát mọi người và ghi lại thông tin của bọn họ. Tất cả dữ liệu được chuyển về Cục Truy Bắt, nơi siêu trí tuệ nhân tạo Adam sẽ phân tích xem ai có hiềm nghi, liệu có cần được theo dõi hay không.

Dẫu vậy thành phố Hắc Hải này vẫn tồn tại những "vùng mù" mà hệ thống giám sát không thể vươn tới từng ngóc ngách.

Hắc Hải được chia thành hai phần rõ rệt – một bên là sự xa hoa hào nhoáng, bên còn lại là tầng đáy mục ruỗng ẩn nấp dưới vẻ ngoài hoa lệ.

Hai phần đầy mâu thuẫn nhưng cũng hòa làm một.

Dữ liệu quá nhiều và lộn xộn, Ngỗi Tân nhất thời không phân tích ra được điều gì hữu ích. Cô đặt thiết bị đọc dữ liệu xuống, rút từ giá sách ra một quyển giáo trình của Học viện Hắc Hải, chuyên ngành Kỹ thuật điều tra hình sự, cầm lên đọc để thay đổi đầu óc một chút.

Vừa thoát khỏi địa ngục cấp ba cô lại phải lao vào biển kiến thức. Quan trọng hơn là cô không thể không học – một nhân viên an ninh mà không có lý luận gì về điều tra thì sớm muộn gì cũng lộ tẩy.

Cô nhìn cuốn sách với vẻ mặt đầy đau khổ, vừa đọc vừa tra cứu những thuật ngữ khó hiểu cùng danh mục thiết bị công nghệ cao. Nếu không tra cứu thì cô chẳng thể hiểu được danh từ đó là gì và chúng có công dụng gì.

Thời gian học tập trôi qua thật sự rất nhanh, đã đến 11 giờ, cửa phòng Ngỗi Tân bị gõ vang.

Mặt Nạ Bạc nói: "Đến lúc xuất phát rồi."

Ngỗi Tân đặt quyển sách xuống, lấy từ tủ ra một chiếc hoodie đen trùm đầu để thay vào, lục lọi tiếp một chiếc khẩu trang và kính chắn gió để che mặt rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Mặt Nạ Bạc đã đeo mặt nạ sẵn. Hắn nói: "Tôi biết vị trí giám sát, tôi dẫn đường... Này, cô định mặc thế này mà đi à?"

Ngỗi Tân đáp: "Dễ gặp phải đồng nghiệp."

"Cũng đúng, giờ cô đã là nhân viên an ninh rồi, không cải trang là không được." Mặt Nạ Bạc nghĩ ngợi rồi nói, "Tạm thời cô dùng khẩu trang đi, đợi khi nào đến phòng thí nghiệm tổng bộ, tôi sẽ nhờ bọn họ làm cho cô một chiếc mặt nạ ngụy trang chuyên dụng."

"Xuất phát thôi." Ngỗi Tân nói.

Mặt Nạ Bạc bước ra ban công: "Nhảy xuống dưới có một con hẻm nhỏ, không có camera giám sát. Chúng ta đi lối này."

Không trách được tại sao hắn cứ ra vào bằng đường ban công. Ngỗi Tân mở cửa sổ, nhìn xuống dưới. Tầng ba, tầm mười mét – độ cao này đủ khiến người thường bị thương nặng nếu nhảy xuống.

"Cô nhảy được không?" Mặt Nạ Bạc khoanh tay, hỏi. "Người bình thường chưa thức tỉnh thì khó mà xuống được."

Ngỗi Tân liếc nhìn bức tường, bên cạnh cửa sổ có một đường ống nước cũ kỹ. Với thể chất sánh ngang huyền thoại Lý Tiểu Long, cô quyết định cả gan một chút.

"Trước khi xuống nhớ đóng cửa sổ." Ngỗi Tân bước lên bệ cửa sổ, tay nắm chặt ống nước gắn trên tường, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống, dùng nó làm điểm tựa để trượt xuống tầng một.

Cách mặt đất khoảng hai mét, cô buông tay, tiếp đất vững vàng. Tiếng động nhẹ đã bị cơn mưa lất phất che lấp.

Mặt Nạ Bạc thì không cần phiền phức như vậy. Nước bao bọc cơ thể hắn, giảm bớt lực va chạm, cho phép hắn nhảy thẳng xuống từ tầng ba.

"Xem thường cô rồi." Mặt Nạ Bạc nói. "Đi thôi."

Hắn đi ở phía trước, Ngỗi Tân theo sau.

Mặt Nạ Bạc cố tình không giảm tốc độ, muốn thử xem Ngỗi Tân có đuổi kịp hay không.

Hắn bước lên đống rác trong con hẻm, nhảy lên một tòa nhà thấp. Quay đầu lại nhìn thì thấy Ngỗi Tân cũng đang dẫm lên đống rác, nhẹ nhàng bám tay lên mép mái nhà, dựa vào sức mạnh cánh tay mà kéo cả cơ thể lên trên, động tác vô cùng chuẩn xác.

Nhìn thấy sự linh hoạt của cô, Mặt Nạ Bạc không nhịn được mà cảm thấy nóng lòng muốn thử, hắn xoay người nhảy qua khoảng cách giữa hai tòa nhà.

Ngỗi Tân ngay lập tức chạy đà, bật nhảy qua khoảng không ba mét, đáp xuống ngay bên cạnh hắn.

Cô nhướng mày: "Cậu đang rủ tôi thi parkour vượt chướng ngại vật đấy à?"

"Không có không có!" Mặt Nạ Bạc chột dạ phủ nhận. "Thể chất của cô không kém gì những người thức tỉnh khác."

Từ đó hắn bắt đầu ngoan ngoãn hơn, sau vài lần nhảy qua mái nhà thì đổi sang đi bộ dưới đất, len lỏi qua những con hẻm nhỏ.

Sau nửa tiếng, Mặt Nạ Bạc dừng lại, chỉ vào con hẻm phía trước rực rỡ ánh đèn neon: "Đến rồi, quán bar ở đó. Chúng ta vào bằng cửa sau."

Biển hiệu của quán bar phô trương đến mức cực đoan, những gam màu rực rỡ chói mắt và các bức graffiti huỳnh quang dung tục chiếm trọn không gian, khiến cho mặt tiền của nó chẳng có chút phong thái nào, thậm chí còn có phần lòe loẹt đến khó chịu, hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của Ngỗi Tân.

Dù chưa vào trong, bọn họ đã có thể nghe thấy tiếng trống nhạc đinh tai nhức óc cùng đám đông reo hò in ỏi bên trong.

Họ đi qua cửa sau quán bar, một nhân viên phục vụ bước đến giơ cao khay phục vụ: "Chủ đề tối nay là Lễ Hội Mặt Nạ, quý khách có muốn chọn một chiếc mặt nạ không?"

Ngỗi Tân còn đang lo lắng vì kính chắn gió không thể che trán, cô liền tùy ý lấy một chiếc mặt nạ có họa tiết nhền nhện, quay lưng lại, tháo kính chắn gió rồi đeo mặt nạ vào.

"Không tháo khẩu trang à?" Mặt Nạ Bạc lẩm bẩm.

"Bảo mật hai lớp." Ngỗi Tân đáp.

Cô cùng Mặt Nạ Bạc đi thẳng đến sàn nhảy. Các vũ công nữ đang cuồng nhiệt nhảy múa giữa sàn, mấy gã đàn ông mặc quần tây đen ngắn để lộ bắp đùi, cởi trần khoe cơ bắp, giữa tiếng reo hò cổ vũ của đám đông mà uốn éo bên cột thép.

Âm nhạc chát chúa đinh tai nhức óc, Ngỗi Tân khẽ dụi tai, bực bội tặc lưỡi một tiếng.

Một gã đàn ông cao lớn say bí tỉ cầm ly rượu tiến đến gần, khoe cánh tay rắn rỏi xăm kín hình xăm trước mặt Ngỗi Tân, lè nhè nói: “Này, có muốn uống với tôi một… ợ… một ly không?”

Ngỗi Tân suy nghĩ chưa đầy một giây xem nên xử lý tên say này thế nào, nhưng khi hắn mượn rượu vươn tay ra định giở trò, cô liền dẹp bỏ suy nghĩ ấy, vung nắm đấm thẳng vào sống mũi, đấm gục gã tại chỗ.

Máu từ mũi tuôn ra xối xả, hắn ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Sức mạnh thể chất thật tiện lợi, Ngỗi Tân đã học được cách sử dụng bạo lực một cách thành thạo.

Chẳng ai chú ý đến sự cố nhỏ này. Ngỗi Tân bước qua người gã say, đi đến quầy bar.

Bartender trong bộ đồng phục hỏi cô: “Muốn uống gì em gái?”

“Một ly Xanh Mê Đắm.” Ngỗi Tân nói ra ám hiệu.

“Được.” Bartender cười tủm tỉm đưa cho cô một ly rượu, hạ giọng nói: “Tầng hầm thứ hai, phòng 206.”

“Tôi thật sự sắp điếc đến nơi rồi.” Khi theo Ngỗi Tân xuống lầu, Mặt Nạ Bạc lầm bầm, “Sao nhất định phải chọn chỗ này vậy?” ( app truyện T Y T )

“Đi mà hỏi Red ấy.” Ngỗi Tân tiện tay đổ rượu đi, vứt cái ly lên chiếc bàn kính bên đường.

Bây giờ cô đang đứng trước cửa phòng 206. Tầng hầm thứ hai dường như được tận dụng làm kho rượu, nơi này yên tĩnh hơn hẳn, không có người qua lại, không có ánh đèn chói lóa, chỉ có những thùng rượu xếp thành hàng, tỏa ra hương thơm nồng nàn.

Ngỗi Tân nắm lấy tay nắm cửa.

“Thông tin sinh trắc đã xác nhận.”

Cửa mở ra.

Cô vừa bước vào phòng đã nghe thấy một giọng nói trào phúng vang lên: “Mấy người đến sớm quá rồi, còn nửa tiếng nữa cuộc họp mới bắt đầu mà.”

Ở cuối phòng họp, một người đàn ông trang điểm lòe loẹt mặc vest tím lấp lánh đang chăm chú soi gương dặm lại lớp trang điểm. Hắn tô son đỏ tươi, chu môi trước gương, có vẻ rất hài lòng với diện mạo của mình.

Mặt Nạ Bạc tỏ ra đã quen với cảnh này, hắn đi đến bàn họp chọn đại một vị trí ngồi xuống.

“Red, ở đây có đầu đọc dữ liệu dự phòng không?” Mặt Nạ Bạc đi thẳng vào vấn đề.

Red uể oải quay người lại, nhíu mày lườm Mặt Nạ Bạc đầy khó chịu: “Không có. Lại làm hỏng rồi hả? Đây là cái thứ mấy rồi? Tôi đã nói bao nhiêu lần với cậu, thứ này không rẻ đâu.”

“Hao mòn thiết bị trong nhiệm vụ là điều không thể tránh khỏi.” Mặt Nạ Bạc biện bạch.

Ngỗi Tân cũng tùy tiện ngồi xuống, cố tỏ vẻ tự nhiên.

Red ngả người trên ghế, nhếch khóe môi nhìn Ngỗi Tân: “Sao hả, Mặt Nạ Bạc dùng được chứ?”

“Cũng tạm, chỉ là hơi ngốc.” Ngỗi Tân đánh giá thẳng thắn.

Mặt Nạ Bạc trừng mắt bất bình nhìn cô.

Red cười cười, chậm rãi nói: “Kiếp sống nằm vùng thế nào?” Hắn mở miệng định nói gì đó, nhưng lại khựng lại, “Xém quên, cô đã không còn dùng mật danh cũ nữa… Mật danh mới là gì thế?”

Ngỗi Tân im lặng vài giây:

“Phú Bà.”

Red: “…?”

Gã nhận xét một cách khách quan: “Cái mật danh đầy hơi thở tấu hài này thật sự khó mà liên tưởng đến cô.”

Người tiền nhiệm của thân thể này hẳn phải có hình tượng sát thủ lạnh lùng điển hình nhỉ? Hờ hững, kín đáo, hiệu suất cao? Cả Red và Mặt Nạ Bạc đều đánh giá cô như vậy.

Những nhóm tác chiến khác vẫn chưa đến, Red dáng vẻ kệch cỡm thản nhiên lấy ra một lọ nước hoa xịt xịt lên người mấy cái. Mùi hương thật ra không khó ngửi, nhưng Ngỗi Tân lúc này đang căng thẳng cao độ, thấy hắn nhàn nhã thảnh thơi như vậy thì càng không vừa mắt.

Red xịt xong lại ngạc nhiên nói: “Phú Bà, lần này tôi xịt nước hoa mà cô không bảo tôi cút đi à? Đổi tính rồi sao?”

Gã chấp nhận cái biệt danh này khá nhanh, gọi ra một cách tự nhiên.

Ngỗi Tân nửa thật lòng, nửa để duy trì nhân cách mà châm chọc: “Lớp trang điểm của anh xấu quá, tôi không muốn nhìn mặt anh để nói chuyện.”

Tưởng rằng Red sẽ nổi cơn thịnh nộ, ai ngờ anh ta nghe xong lại hài lòng quay người tiếp tục xịt nước hoa: “Quả nhiên, giọng điệu này mới đúng phong cách.”

Ngỗi Tân: … Red này lẽ nào là một M chính hiệu, không bị mắng thì không chịu nổi à? Đúng là mở mang tầm mắt.

Red xịt xong nước hoa thì lấy ra một chiếc hộp nhỏ, ném về phía Ngỗi Tân: “Dùng cái này để nói chuyện. Đối diện với thành viên tổ chức, thân phận của cô vẫn phải được giữ bí mật. Cô đã có mặt nạ rồi nên tôi không đưa mặt nạ mới nữa, chỉ cần dán bộ biến âm lên cổ họng là được.”

Ngỗi Tân mở hộp ra, bên trong là một bộ biến âm mỏng như cánh ve, có màu da người. Cô dán nó lên cổ họng, hắng giọng một cái, âm thanh phát ra lập tức khác hoàn toàn so với trước.

Điều chỉnh xong bộ biến âm, cánh cửa lại bị đẩy ra, một nam một nữ bước vào.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy da màu đen hở bạo, làn da màu lúa mạch gần như bị hình xăm phủ kín. Một đóa hồng đầy gai nở rộ trên khuôn mặt cô ta, vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ. Người đàn ông bên cạnh là một gã đầu trọc, trên đỉnh đầu xăm một con mãng xà đen cuộn mình. Hắn có thân hình vạm vỡ, cánh tay thậm chí còn to hơn cả bắp đùi của Ngỗi Tân. Vì dáng người quá to lớn, hắn ngồi vào bàn họp liền chiếm luôn chỗ của hai người, chiếc ghế dưới mông phát ra những tiếng kêu cọt kẹt đầy bất lực.

“Mẹ kiếp, nói bao nhiêu lần rồi, không thể kiếm một cái ghế to hơn được à? Mông ông sắp kẹt cứng trong này!” Hắn ta lớn giọng than thở.

“Bớt than đi, bình thường có ai mông to như chú đâu.” Red trợn mắt.

“Mông tôi toàn là cơ bắp, mông người khác là mỡ. Tôi nhiều cơ bắp hơn bọn họ, đương nhiên mông tôi to hơn rồi!” Gã đầu trọc phản bác kịch liệt.

“Đủ rồi, Mãng Xà, câm miệng đi.” Người phụ nữ có hình xăm hoa hồng nhíu mày khó chịu. “Lịch sự một chút, đừng có mở miệng ra là mông với đít thế.”

Red cũng không nể nang: “Ghế trong phòng họp đều theo tiêu chuẩn này cả. Không muốn ngồi ghế thì ngồi xổm xuống đất đi.”

Người đàn ông có mật danh Mãng Xà ấm ức thu mình trên ghế dựa: “Hoa Hồng Gai, cô không nói giúp tôi còn bắt tôi câm miệng… Cái ghế này thật sự quá nhỏ, mông tôi—”

“Mày nhắc lại chữ ‘mông’ một lần nữa là tao xé nó ra đấy nhé.”

Mãng Xà rụt cổ, không dám hó hé thêm lời nào.

Hoa Hồng Gai quét mắt qua Mặt Nạ Bạc và Ngỗi Tân, sau đó quay sang Red: “Anh nên giới thiệu gương mặt mới đi.”

“Mặt Nạ Bạc thì cô biết rồi.” Red nói. “Còn người này trước kia có mật danh khác, không cần nhắc lại. Từ giờ cứ gọi cô ấy là… Phú Bà.”

Hoa Hồng Gai nhíu mày: “Phú Bà?” Cô ta nhìn chằm chằm Ngỗi Tân, đột nhiên bật cười: “Thì ra là cô à. Cô chưa bao giờ lộ mặt, đúng là khó nhận ra.”

Ngỗi Tân chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, không đáp lời.

Mãng Xà đợi cuộc họp đến sốt ruột, hắn ta rút ra một điếu xì gà, châm lửa rít một hơi rồi nhả ra một ngụm khói đầy thư thái, khắp phòng lượn lờ khói.

Mặt Nạ Bạc lập tức giơ tay phải lên, “tách” một tiếng, ném ra một cục nước dập tắt điếu xì gà.

Mãng Xà trừng mắt, suýt nữa thì bùng nổ, nhưng lại liếc sang Hoa Hồng Gai, cố gắng nhịn xuống, ngoan ngoãn ngồi im.

Lúc này, cửa phòng họp lần nữa mở ra, hai người đàn ông— à không, hai cậu thiếu niên bước vào.

Tuổi của bọn họ không lớn lắm, lại giống nhau như đúc— là một cặp song sinh. Hai người bước đi cùng nhịp, khoảng cách bước chân không sai lệch, ngay cả động tác kéo ghế ngồi xuống cũng rất đồng bộ.

Bọn họ rất trầm lặng, vào phòng mà không chào hỏi hay giao tiếp bằng ánh mắt với bất kỳ ai, chỉ cúi đầu ngồi yên như thể chìm đắm trong thế giới riêng.

Người cuối cùng vào phòng là một người đàn ông ăn mặc như nhân viên phục vụ, anh ta đẩy cửa ra, tao nhã chỉnh tay áo và nơ ở cổ, chậm rãi ngồi xuống: “Quầy bar tối nay đông khách thật đấy, tôi còn không nỡ rời đi.”

“Bàn chuyện chính thì đừng nhắc tới cái sở thích pha chế vớ vẩn của anh.” Red nói. “Được rồi, bốn đội nòng cốt đã tập hợp đầy đủ, có người lần đầu gặp mặt, theo lệ thì nên giới thiệu danh tính.”

Người đàn ông ăn mặc như nhân viên phục vụ mở lời trước: “Mật danh ‘Pha Chế’, cộng sự của Red.”

“Mật danh ‘Hoa Hồng Gai’, đồng đội là gã đầu trọc kia.”

Mãng Xà chen vào: “Tôi là ‘Mãng Xà’, không phải gã đầu trọc! Chư vị đừng nhớ nhầm!”

Cặp song sinh ngẩng đầu.

Thiếu niên bên phải nói: “Tôi là ‘Hổ Phách’.”

“Còn tôi là ‘Hắc Diệu’.” Thiếu niên bên trái tiếp lời.

Cuối cùng là đến lượt đội của Ngỗi Tân.

Mặt Nạ Bạc nói: “Mật danh ‘Mặt Nạ Bạc’.”

“Phú Bà.” Ngỗi Tân đáp ngắn gọn.

Pha Chế nhìn Mặt Nạ Bạc, nghiêm túc đề nghị: “Cậu có thể đổi mật danh thành ‘Tiểu Bạch Kiểm’, độ tương thích với đồng đội Phú Bà sẽ tăng vọt.”

Mặt Nạ Bạc nhất thời chưa hiểu hắn đang nói gì.

Mãng Xà thì hiểu ngay, hắn đập bàn cười to không màng hình tượng, đến mức Red liếc nhìn hắn đầy ghét bỏ. Mặt Nạ Bạc cuối cùng cũng nhận ra lời của Pha Chế không phải cái gì hay ho, vội nói: “Tôi từ chối. Mật danh của tôi rất tốt, không muốn đổi.”

Hoa Hồng Gai nhìn Mãng Xà cười mãi không ngừng, nói với Red: “Còn kịp đổi đồng đội không? Tên này ồn ào quá.”

“Không được, không thể.” Red nhàn nhã thổi bộ móng tay. “Hai người phối hợp hơn một năm rồi, đổi bây giờ thì tiếc quá. Đợi có lính mới cần đào tạo, tôi sẽ chuyển cho cô một người.”

“… Được thôi.” Hoa Hồng Gai miễn cưỡng chấp nhận.

“Hết màn xã giao và nói nhảm tại đây.” Red thu lại vẻ lười biếng, nghiêm túc hẳn lên: “Chúng ta bắt đầu cuộc họp nhiệm vụ.”

Hắn gõ nhẹ xuống bàn, bề mặt lập tức mở ra một khe nhỏ, thiết bị chiếu ba chiều trồi lên từ bên trong.

Ánh sáng lóe lên, một bản đồ lớn xuất hiện rõ ràng trong không trung. Trên vùng xanh đại diện cho biển cả, một chấm đỏ nhấp nháy thu hút mọi ánh nhìn, kèm theo một nhãn nhỏ: "Kraken." Đường đứt nét màu đỏ đánh dấu cho lộ trình của nó.

"Chiếc tàu hàng này khởi hành từ Nam Cực, dừng chân ở thành phố Bạch Kình, sau đó là thành phố Leiden. Sau hành trình kéo dài một tháng, nó sẽ tiến vào vùng biển Hắc Hải vào ngày 11/8 và dỡ hàng tại đây." Khuôn mặt đầy yêu mị của Red trở nên lạnh lùng, "Công ty vận tải tuyên bố với bên ngoài nó chở băng cháy năng lượng sạch, nhưng chúng ta đều biết đó chỉ là cái cớ."

"Bằng mọi giá chúng ta phải ngăn cản hàng hóa cập bến Hắc Hải." Giọng Red trầm xuống, "Theo thông tin từ người trong cuộc trên tàu, rất có thể Đội An Ninh Bờ Biển của Cục Truy Bắt sẽ tiếp quản công tác bảo vệ tàu trước khi nó vào được thành phố. Với sự phòng thủ dày đặc của Cục Truy Bắt, việc đánh chìm tàu hàng là không khả thi. Cách tốt nhất là đánh vào cảng – nổ tung bến cảng, buộc Kraken phải chuyển hướng đến thành phố cảng khác."

"Cảng rộng lắm, chúng ta phải chia nhóm." Hoa Hồng Gai nói, "Chỉ có bến số 2 và số 5 là đủ lớn cho một con tàu như Kraken. Nhưng để phá hủy cả hai, chúng ta cần lượng thuốc nổ khổng lồ."

"Đừng lo về phương diện vũ khí, ông chủ sẽ lo liệu." Red nói, "Hôm nay là ngày 30/7, trong năm ngày tới, nhiệm vụ của mọi người là thu thập dữ liệu kiến trúc cảng, gửi thông tin về tổng bộ. Tổng bộ sẽ tính toán vị trí các trụ chịu lực, sau đó cài bom để kích nổ có chủ đích, tiến hành xác định điểm nổ."

Pha Chế lẩm bẩm: "Nghe thì đơn giản, cứ như chỉ có hai bước vậy… Nhưng cảng là vùng chiến sự giữa băng đảng và Cục Truy Bắt, hai bên đang giằng co từng tấc đất."

"Nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm." Hổ Phách trầm giọng, "Nhưng chúng ta đều là những người thức tỉnh."

"Băng đảng trong cảng chẳng đáng lo. Chỉ cần Cục Truy Bắt không phái người thức tỉnh ra thì chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Hắc Diệu nói, "Đáng tiếc, điều đó là không thể. Bọn chúng không nuôi người thức tỉnh chỉ để làm cảnh."

"Không sao, chúng ta có Phú Bà mà." Red nheo mắt nhìn Ngỗi Tân, "Mọi động thái của Cục Truy Bắt sẽ được cô ấy báo về. Cứ làm theo chỉ thị của cô ấy là được."

"Cô ấy là gián điệp? Là nội gián của tổ chức à?" Mãng Xà ngoảnh đầu.

Hoa Hồng Gai nói: "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Sao mày không bao giờ nhớ thế nhỉ?"

Pha Chế cười cợt: "Bảo sao lúc nào cũng đeo mặt nạ…"

"Mặt nạ là sở thích cá nhân của cô ấy và Mặt Nạ Bạc thôi." Red chặn đứng mọi suy đoán, "Tôi chưa từng nói cô ấy là gián điệp, cũng chưa từng tiết lộ nguồn gốc thông tin. Đừng đoán mò, coi chừng tự rước họa vào thân."

Thân phận của Phú Bà là gì, cách cô lấy thông tin, vai trò trung gian hay trực tiếp thu thập, làm thế nào để theo dõi và truyền tin – tất cả những điều đó không phải thứ mà thành viên tổ chức cần bận tâm.

Red để Ngỗi Tân đeo mặt nạ và dùng bộ biến giọng không phải vì không tin những người trong phòng mà là để đề phòng trường hợp bị bắt khi thi hành nhiệm vụ. Nếu lỡ có ai khai ra thông tin không nên khai thì vẫn giữ được lớp bảo vệ thân phận.

Ngỗi Tân là nội gián cấp cao nhất. Còn những người khác thì không cần quá cẩn thận như vậy – dù gì đây cũng chỉ là buổi chạm mặt lần đầu của các thành viên xa lạ.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Ngỗi Tân.

"Phú Bà là phó chỉ huy của chiến dịch này. Nếu tôi gặp chuyện không thể liên lạc được thì cô ấy sẽ chỉ huy mọi người. Cô ấy có chuyên môn trong việc lập kế hoạch và ra quyết định." Red nói.

Ngỗi Tân thầm nghĩ, anh tin tưởng tôi quá mức rồi đấy, ném cho tôi cả đống trách nhiệm thế này.

Cô chỉ là một kẻ ngoại đạo chẳng biết tí gì về tình báo, sống sót đến giờ hoàn toàn là dựa vào kỹ năng diễn xuất và mớ thông tin ít ỏi mà cô cẩn thận suy đoán.

Giờ chuyện đã đến nước này, Ngỗi Tân chỉ có thể tỏ ra như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay: "Ngoài việc báo cáo với Red, mọi người cũng phải báo cáo cho tôi, để tôi đánh giá tình hình."

"Rõ, phó chỉ huy." Hoa Hồng Gai nở nụ cười với Ngỗi Tân. Những người khác cũng lần lượt lên tiếng tỏ ý nhận mệnh lệnh.

Ngỗi Tân thầm thở phào. Cho đến lúc này, vai diễn của cô vẫn hoàn hảo, không ai nghi ngờ cô không phải là “hàng chính hãng.”

Vừa rồi cô đã mạnh dạn ra lệnh yêu cầu mọi người phải báo cáo với mình. Red không phản đối, những người khác cũng không cãi lệnh, điều này có nghĩa là cô có thể cởi mở hơn một chút. Với tư cách là phó chỉ huy, việc đưa ra chỉ thị cho các đội nhóm hành động là chuyện quá đỗi bình thường.

Ngỗi Tân có thể tận dụng báo cáo từ các nhóm để bổ sung thông tin, tìm hiểu sâu hơn về Cơ Giới Bình Minh, đồng thời điều tra thêm về tàu Kraken.

"Bây giờ đến phần phân chia nhóm." Red lên tiếng. "Tôi, Pha Chế và đội Hổ Phách Hắc Diệu sẽ phụ trách thu thập dữ liệu và cài đặt chất nổ tại bến số 2. Bến số 5 do đội Phú Bà Mặt Nạ Bạc và đội Hoa Hồng Gai Mãng Xà đảm nhiệm."

"Nếu một bên gặp chuyện ngoài ý muốn, bên còn lại phải kịp thời ứng cứu. Đây có thể là nhiệm vụ nguy hiểm nhất mà chúng ta từng thực hiện, vậy nên tất cả phải đặc biệt cẩn thận. Gặp bất cứ dấu hiệu bất thường nào cũng phải lập tức báo cáo, và khi thu thập được thông tin thì cần phải chia sẻ ngay."

Mặt Nạ Bạc giơ tay: "Đây là phương án A, nhưng chúng ta còn có phương án B. Nếu phương án A thành công, chúng ta có thể kích nổ bến cảng trước ngày 7 tháng 8, vẫn còn ba ngày dự trữ."

"Đúng vậy." Red gật đầu. "Nếu nhiệm vụ không thuận lợi, trong ba ngày dự trữ này, chúng ta sẽ thực hiện phương án B... Và nếu đã đến bước đó, mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng để hy sinh."

Mặt Nạ Bạc bình thản nói: "Tôi luôn sẵn sàng hy sinh."

"Đừng suốt ngày treo chữ ‘hy sinh’ trên miệng. Tổ chức vẫn cần cậu." Red quét mắt nhìn quanh phòng họp. "Mọi người ở đây đều là nhân tài không thể thiếu. Các cô cậu sở hữu siêu năng lực và trí tuệ vượt trội, là nòng cốt của tổ chức. Chỉ khi sống sót chúng ta mới có thể tiếp tục cống hiến và hoàn thành sự nghiệp vĩ đại của chúng ta—hãy khắc ghi đạo lý này."

Red đặt tay lên ngực, gương mặt trang điểm rực rỡ bỗng trở nên thành kính lạ thường: "Tất cả vì Bình Minh."

Mọi người đồng thanh nhỏ giọng đáp lại: "Tất cả vì Bình Minh."

Ngỗi Tân cũng hòa theo tập thể, lặp lại câu nói: "Tất cả vì Bình Minh."

Nhưng trên người cô đã nổi đầy da gà.

Cái quỷ gì thế này? Một buổi tẩy não tập thể của tà giáo đa cấp à? Cơ Giới Bình Minh có khả năng tẩy não thật sự quá mạnh. Mỗi thành viên đều tận trung tận hiếu, tranh nhau dâng hiến cả cuộc đời cho tổ chức, khiến cô sởn cả tóc gáy.

Nếu sau này có năng lực cô nhất định phải rời khỏi Cơ Giới Bình Minh. Ai thích ở thì cứ ở lại cái ổ đa cấp này, chứ cô thì không ham.

Cuộc họp kéo dài hơn một giờ. Red trình bày thông tin hiện có, phân tích kỹ lưỡng từng chi tiết của nhiệm vụ. Ngỗi Tân chăm chú lắng nghe, vắt hết óc nói ra vài câu vừa ngắn gọn vừa có đạo lý nhưng không dễ phạm sai lầm để duy trì hình tượng lạnh lùng thông minh.

Khi cuộc họp kết thúc, cả người cô đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Các đội lần lượt rời khỏi phòng họp. Mặt Nạ Bạc theo yêu cầu của Red nán lại bên ngoài vì anh ta còn có việc riêng cần bàn với Ngỗi Tân.

"Đây là bộ đọc dữ liệu mà ông chủ bảo tôi đưa cho cô, vừa chế tạo xong hôm qua." Red đẩy một thiết bị nhỏ màu đen về phía cô. "Tìm cách đột nhập vào cơ sở dữ liệu trung tâm của AI Adam trong Cục Truy Bắt, cắm bộ đọc này vào máy tính. Virus của tổ chức sẽ ẩn mình trong hệ thống của Adam, biến nó thành cửa sổ thu thập tình báo cho chúng ta."

"Được." Ngỗi Tân bình tĩnh cất thiết bị. "Nhưng hoàn thành nhiệm vụ này cần có thời gian. Hiện tại tôi chưa có cơ hội tiếp cận cơ sở dữ liệu."

"Ừ, trước mắt thì Kraken vẫn là ưu tiên hàng đầu." Red dặn dò. "Đừng vội vã trong Cục Truy Bắt, cô đang thực hiện nhiệm vụ thâm nhập dài hạn."

"Không cần anh nhắc nhở, Red." Ngỗi Tân hờ hững đáp. "Tôi biết mình phải làm gì."

Red nhếch môi: "Chậc, cái tính cách khó ở này của cô nên sửa đi. Thôi, đi đi, nhìn cô tôi thấy chướng mắt quá."

Ngỗi Tân đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài. Mặt Nạ Bạc đang tựa vào tường ngủ gà ngủ gật, nghe tiếng động hắn liền bừng tỉnh, lắc lắc đầu để lấy lại tinh thần, hỏi: "Về nhà à?"

Họ rời khỏi tầng hầm quán bar, trở về sàn nhảy náo nhiệt.

Mặt Nạ Bạc thấy người phục vụ bưng khay điểm tâm và trái cây liền tiện tay cầm hai dĩa: "Dù sao cũng là địa bàn của mình, ăn uống khỏi phải trả tiền."

"Những người khác đâu?" Ngỗi Tân quét mắt nhìn quanh.

"Giải tán hết rồi. Đi từ sớm." Mặt Nạ Bạc đáp. "Pha Chế là người quản lý và cũng là ông chủ ở đây, anh ta vẫn còn ở kia coi quầy đấy."

Ngỗi Tân băng qua đám đông, đi ra cửa sau của quán bar.

Vừa bước ra, cô không nhịn được hít sâu một hơi. Không khí trong quán bar quá ngột ngạt—mùi khói thuốc, rượu, nước hoa và mồ hôi trộn lẫn khiến cô thấy khó thở.

Mặt Nạ Bạc cũng hít một hơi dài, vẻ khoan khoái: "Mùi trong đó suýt làm tôi ngạt thở chết."

"Vậy à? Thế mà tôi thấy cậu ăn uống ngon lành lắm." Ngỗi Tân liếc hắn.

Bọn họ lên đường về nhà.

Mưa đã nhỏ hơn nhiều, chỉ còn là cơn mưa phùn lất phất. Những hạt mưa tí hon rơi xuống mặt mang lại cảm giác mát lạnh dễ chịu, không còn dữ dội như cơn mưa lúc trước khiến người ta chỉ muốn chạy trốn.

Mặt Nạ Bạc đi ở phía trước, Ngỗi Tân bỗng gọi hắn lại: "Khoan đã. Đổi tuyến đường về nhà. Dễ bị theo dõi."

Mặt Nạ Bạc: "Được thôi... Cô nói sao thì làm vậy."

Hắn rẽ sang một con đường mới.

"Tuyến này mất khoảng bốn mươi lăm phút, còn đường cũ chỉ mất ba mươi phút." Mặt Nạ Bạc nói.

"Thời gian hay quãng đường không quan trọng." Ngỗi Tân đáp. "Chúng ta không được phạm sai lầm."

Mặt Nạ Bạc bước đến cạnh một tòa nhà thấp, sử dụng khả năng điều khiển nước để phóng mình lên mái nhà. Nhưng tòa nhà này không có điểm tựa, Ngỗi Tân không thể trèo lên. Mặt Nạ Bạc vung tay, một chiếc roi nước vặn xoắn quấn lấy eo cô, kéo mạnh đưa cô lên cùng.

Dòng nước mềm mại vô hình trong tay hắn được truyền vào một đặc tính mới. Roi nước trở nên linh hoạt, dẻo dai như một sợi roi thực thụ, giúp hắn dễ dàng khống chế lực kéo.

Ngỗi Tân bám sát ngay phía sau Mặt Nạ Bạc, vừa thăm dò tuyến đường mới, vừa cảnh giác quan sát xung quanh. Cô lẩn tránh ánh đèn, né xa cửa sổ, di chuyển trong màn đêm như một bóng ma.

Thân thể cô linh hoạt, nhanh nhẹn. Cô có thể tận dụng một tay để kéo cả thân người lên cao, hoặc từ độ cao vài mét tiếp đất mà không hề bị ảnh hưởng. Cô là kẻ săn mồi trong bóng tối, và thành phố này chính là sân chơi của cô.

Sau khi liên tục nhảy qua các mái nhà, tránh né hệ thống giám sát, Mặt Nạ Bạc hạ xuống mặt đất. "Từ đây đi bộ dưới đất là được rồi."

Ngỗi Tân gật đầu. Hơi thở cô đều đặn, dòng adrenaline trong huyết quản khiến cô cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Tim đập mạnh trong lồng ngực, cơ thể đẫm mồ hôi, nhưng đó là thứ mồ hôi sau một màn vận động đầy kích thích.

Cuộc gặp mặt trong quán bar Hồng Bảo Thạch với đám người tổ chức Cơ Giới Bình Minh đã khiến cô căng thẳng. Nhưng giờ đây khi tâm trí cô dần bình ổn, suy nghĩ cũng trở nên lạnh lùng, sắc bén hơn.

Red đã giao bộ đọc dữ liệu cho cô một cách đầy tin tưởng, đồng thời còn giao nhiệm vụ cài đặt virus vào hệ thống của Adam. Điều đó có nghĩa là Red chưa hề nghi ngờ cô. Về phần những thành viên khác trong tổ chức, ngoài Hoa Hồng Gai có vẻ hơi quen mặt cô thì những kẻ còn lại phản ứng khá thờ ơ. Giữa cô và họ vẫn là mối quan hệ của những người xa lạ.

Mấy ngày tới, các thành viên trong tổ chức sẽ bận rộn với nhiệm vụ riêng, cô sẽ không phải gặp lại Red—điều này đồng nghĩa với việc nguy cơ bị lộ của cô sẽ giảm đi đáng kể.

Ngỗi Tân dần an tâm hơn, bước đi chậm rãi trong con hẻm tối.

Tản bộ trong màn đêm cũng khá thư thái.

Nhưng đúng lúc đó—

Tim cô bất giác thắt lại, đập lỡ một nhịp. Một linh cảm nguy hiểm, đen tối và mơ hồ bất ngờ ập đến, chiếm trọn tâm trí.

Tim Ngỗi Tân tăng tốc đập điên cuồng, còn nhanh hơn cả khi chạy trên những mái nhà. Bản năng “Tránh né nguy hiểm” trong cô đột ngột kích hoạt, trực giác như gào thét cảnh báo—nguy hiểm đang đến!

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, cơ thể cô phản ứng theo bản năng, lập tức hạ người xuống để tránh né.

Nhưng cùng lúc đó—

Từ một điểm mù trong tầm nhìn, một viên đạn xoáy tròn lao ra từ nòng súng giảm thanh!

Con người làm sao nhanh hơn một viên đạn?

Trước khi kịp hoàn thành động tác tránh né, viên đạn đã găm thẳng vào trán cô!

“Keng!”

Viên đạn đập vào mặt nạ nhện của cô, làm vỡ một nửa. Âm thanh va chạm kim loại vang lên từ hộp sọ. Lớp hợp kim cải tạo đã giúp cô chặn đứng phát súng này.

Lực va chạm khiến đầu Ngỗi Tân bật ngửa mạnh ra sau, cơ thể lùi lại một bước. Tiếng ong ong vang dội trong hộp sọ, máu chảy xuống trán. Một viên đạn biến dạng đã găm chặt trên lớp hợp kim.

Mặt Nạ Bạc phản ứng ngay lập tức. Một tấm màn nước khổng lồ dựng lên chắn trước bọn họ, chặn đứng loạt đạn tiếp theo đang bay tới. Viên đạn xuyên vào bề mặt làn nước, bị chậm lại rồi rơi xuống đất với tiếng leng keng.

Ngỗi Tân giật viên đạn biến dạng khỏi trán mình. Lớp kim loại đã thủng một lỗ, hộp sọ bạc ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo.

"Cái tên khốn nào…" Cô nghiến răng, lửa giận bùng lên.

Chỉ một chút nữa thôi. Chỉ một chút nữa! Nếu phát súng này không nhắm vào đầu mà là vào tim thì bây giờ cô đã trở thành một cái xác rồi.

"Có kẻ muốn giết cô!" Mặt Nạ Bạc cảnh giác nói.

"Tôi biết." Ngỗi Tân quẹt vệt máu trên mặt, nghiến chặt hàm răng, ánh mắt dán vào hướng viên đạn bay tới. Chấn động não nhỏ bởi cú va chạm đã khiến hình ảnh trước mắt cô bóng chồng bóng.

Có kẻ muốn giết cô!

Là ai đang muốn lấy mạng cô?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play