Mặt Nạ Bạc đã tiến vào trạng thái chiến đấu, khí chất hắn lạnh lẽo như một thanh gươm vừa tuốt ra khỏi vỏ. Đôi mắt màu hồng nhạt dưới lớp mặt nạ quét qua bóng tối một cách thận trọng. Mặt nạ của hắn thực chất cũng là một thiết bị có chức năng nhìn ban đêm, hắn đã kích hoạt nó để không ngừng tìm kiếm bất kỳ dấu vết khả nghi nào.
"Hướng ba giờ, cách sáu mươi mét, trong khu chung cư bỏ hoang." Mặt Nạ Bạc tính toán vị trí của tay súng bắn tỉa dựa trên quỹ đạo của viên đạn.
Hắn không truy đuổi ngay bởi vì Ngỗi Tân không phải là người thức tỉnh. Một viên đạn thôi cũng đủ giết chết cô, cũng không ai biết liệu vẫn còn sát thủ nào khác đang ẩn nấp hay không. Hắn phải bảo vệ cô.
Ngỗi Tân có hộp sọ hợp kim nhưng phần còn lại của cơ thể vẫn là máu thịt, nếu bị thương vẫn sẽ chảy máu.
"Dùng siêu năng lực của cậu đi, đừng để máu của tôi rơi xuống đất." Ngỗi Tân ra lệnh cho Mặt Nạ Bạc.
Thông tin sinh học của cô trùng khớp với dữ liệu trong hồ sơ của Cục Truy Bắt. Chỉ cần có mẫu sinh học, kẻ thù có thể tra ra thân phận thực sự của cô.
Mặt Nạ Bạc mở rộng năm ngón tay, những mảnh vỡ của mặt nạ trên mặt đất cùng với máu dính trên đó lập tức bị phân giải, hòa vào trong nước. Máu rỉ qua kẽ tay và chảy xuống cằm Ngỗi Tân cũng bị giữ lại lơ lửng giữa không trung, không hề rơi xuống.
"Có tôi ở đây bọn chúng sẽ không lấy được máu của cô." Mặt Nạ Bạc nói khẽ.
"Đuổi theo." Ngỗi Tân đã lấy lại tinh thần, tầm nhìn không còn mờ nhòe. "Chúng ta cùng đi, cậu lo phòng thủ."
Tòa nhà chung cư bỏ hoang thậm chí còn không có kính cửa sổ. Viên đạn vừa nãy đã bắn ra từ đó. Trong Khu Cảng hỗn loạn và nghèo nàn này, nhiều cột đèn đường đã hỏng, với tình huống thiếu vật chiếu sáng thế này, nếu không dùng thiết bị công nghệ cao thì chẳng ai có thể nhìn rõ thứ gì trong bóng tối.
Cơ thể Mặt Nạ Bạc hóa thành dòng nước trong suốt, trong khi Ngỗi Tân lao đi với tốc độ cực nhanh.
Ở Thế giới Thứ Nhất, nhà vô địch chạy cự ly ngắn có thể hoàn thành quãng đường 100 mét dưới 10 giây, tức tốc độ trung bình đạt 10 mét mỗi giây. Tốc độ của Ngỗi Tân không hề thua kém chút nào.
Cô chưa bao giờ chạy nhanh đến thế! Cơn gió đã bị cô bỏ lại phía sau.
Chạm chân xuống đất, cô nhảy lên, dẫm vào bệ cửa sổ tầng một của tòa nhà để lấy đà, rồi dùng tay móc vào mép tầng hai, như một vận động viên thể dục dụng cụ, cô xoay người, dùng lực một tay mà trèo lên.
Cô nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp—có kẻ đang chạy trốn xuống cầu thang.
Tiếng bước chân vang vọng trong không gian tầng lầu trống rỗng.
Tên đó đang ở rất gần! Ngỗi Tân thoáng thấy một bóng người lướt qua góc cầu thang.
Cô lập tức nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, giật lấy một thanh sắt gỉ từ cửa sổ chống trộm đã mục nát, lấy đà chạy hai bước rồi ném thanh sắt như ném một ngọn giáo.
"Keng!"—Thanh sắt trúng mục tiêu!
"Aaa!"—Bóng đen ngã xuống, vai hắn đã bị xuyên thủng, một khẩu súng trường rơi khỏi tay hắn.
Một vòng xoáy nước xuất hiện từ hư không cuốn lấy kẻ địch.
Mặt Nạ Bạc hạ xuống bên cạnh Ngỗi Tân, sợi dây nước kéo kẻ địch bị thương về phía cô.
Là một gã đàn ông râu ria xồm xoàm, trông bẩn thỉu và nhếch nhác. Hắn nằm co quắp dưới đất, vai chảy máu, vết thương hòa tan trong nước xoáy của Mặt Nạ Bạc.
Ngỗi Tân xác nhận, không phải người quen.
Cô mở vòng tay, bật chức năng chụp ảnh. Mặt Nạ Bạc dùng nước vén tóc hắn ra để Ngỗi Tân chụp lại gương mặt.
Hắn dùng súng trường tầm ngắn, có nghĩa là hắn không bắn tỉa từ xa mà phục kích ở gần. Khu Cảng có nhiều chướng ngại vật, ít điểm thích hợp để bắn tỉa. Hắn phải ở ít nhất tầng bốn trở lên. Khi phát hiện cú bắn đầu tiên trượt mục tiêu, hắn lập tức chạy trốn, nhưng không đủ nhanh để chạy thoát.
"Có biết tra tấn không?" Ngỗi Tân hỏi Mặt Nạ Bạc.
Mặt Nạ Bạc tiến lên một bước, giọng trầm lạnh: "Để tôi lo."
Hắn rút thanh ống thép cắm trên vai gã đàn ông ra, nhưng dưới sự kiểm soát của hắn, máu không hề phun trào khiến gã mất máu đến chết.
"Mày là ai? Ai sai khiến mày?" Mặt Nạ Bạc hỏi.
Gã đàn ông thở hổn hển, mặt méo mó vì đau đớn nhưng không trả lời. Mặt Nạ Bạc xòe bàn tay, một khối nước bao trùm đầu gã. Hắn ta vùng vẫy điên cuồng, miệng sủi bong bóng, phổi co giật dữ dội vì bị sặc nước.
Một phút sau, gã dần ngừng giãy giụa. Mặt Nạ Bạc thu lại khối nước rồi hỏi lại: "Ai sai khiến mày?"
Gã ho sặc sụa, phun ra nước trong phổi, giọng run rẩy vì sợ hãi: "Tôi không biết! Xin anh, tôi không biết gì cả!"
Không chút do dự, Mặt Nạ Bạc đá mạnh vào cằm gã, hai chiếc răng văng ra khỏi miệng.
Hắn lặp lại câu hỏi: "Ai sai khiến mày?"
"Tôi thật sự không biết!" Gã hoảng loạn đáp.
Vừa dứt lời, đầu hắn lại bị nhấn chìm trong nước. Lần này Mặt Nạ Bạc để gã giãy giụa lâu hơn. Khi hắn gần như sắp chết ngạt, Mặt Nạ Bạc mới buông tay để gã thở.
"Vẫn định nói là không biết sao?" Mặt Nạ Bạc nhấn mạnh gót giày lên vết thương trên vai gã, nghiền mạnh, buộc gã phải tỉnh táo giữa cơn đau.
"Tôi chỉ là một sát thủ cấp thấp! Vừa rồi tôi còn đang uống rượu trong quán bar! Tôi muốn mua ít thuốc nên mới theo một tay buôn vào nhà vệ sinh! Sau đó… tôi không nhớ gì nữa! Xin anh! Tôi không nói dối!" Gã run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu. "Tôi..."
Đột nhiên, giọng hắn nghẹn lại.
Hai con mắt hắn trợn trừng rồi… bụp một tiếng, đồng tử nổ tung. Từ trong hốc mắt, hai xúc tu nhỏ màu đỏ sậm thò ra. Một sinh vật trông như con nhện nhưng có miệng dài ngoằng và một đôi chân trước dị dạng, xé toạc hộp sọ hắn mà chui ra, thỏa mãn vươn mình.
Não bộ của gã đã bị con quái vật này ăn mất một nửa!
Nhưng hắn vẫn còn sống. Tứ chi run bần bật như bị động kinh, trong khi máu đen chảy ra từ mũi, miệng và tai.
Ngay cả Mặt Nạ Bạc cũng giật mình lùi lại một bước trước cảnh tượng kinh tởm này.
Ngỗi Tân giơ cổ tay lên, "tách!" – chụp lại bức ảnh của con quái vật chưa rõ danh tính.
Hành động này chứng minh phản xạ nhanh nhạy của cô. Vì chỉ một giây sau, thi thể gã đàn ông và con nhện ghê tởm kia đã tan thành một vũng máu.
Đầu tiên, những giọt máu li ti rỉ ra từ da hắn, rồi cơ thể xẹp dần, da thịt dính chặt vào xương như một cái xác khô. Cuối cùng, ngay cả xương và da cũng hóa lỏng, chỉ còn lại bộ quần áo nổi lềnh bềnh trong vũng máu.
Quá trình này diễn ra nhanh chóng và hoàn toàn lặng lẽ.
"Một loài dị chủng chưa từng thấy." Mặt Nạ Bạc trầm giọng.
Có vô số loại sinh vật ký sinh, trong đó có thủy tức. Nhưng con nhện đỏ vừa rồi lại thuộc một nhánh hoàn toàn khác.
Dù đã từng thấy đủ loại quái vật, lần này Mặt Nạ Bạc vẫn là lần đầu tiên chứng kiến một loài dị chủng như vậy.
Mùi tanh nồng của máu xộc lên mũi khiến Ngỗi Tân buồn nôn, cô cố nhịn cảm giác khó chịu, dùng thanh thép hất bộ quần áo sang một bên. Cuối cùng, cô tìm thấy một thiết bị liên lạc vẫn còn sáng đèn.
Ánh mắt Ngỗi Tân và Mặt Nạ Bạc giao nhau. Cả hai đều nghĩ đến cùng một vấn đề—
Đầu dây bên kia… là ai?
Ngỗi Tân cúi xuống, lạnh lùng nói vào thiết bị liên lạc: "Người của mày chết rồi."
Ngay lập tức, ánh sáng trên thiết bị vụt tắt. Đầu dây bên kia đã ngắt kết nối.
Từ lúc Ngỗi Tân bắt được sát thủ đến khi Mặt Nạ Bạc thẩm vấn, thiết bị liên lạc này luôn ở trạng thái bật.
Nói cách khác, toàn bộ cuộc đối thoại giữa cô và Mặt Nạ Bạc, cũng như quá trình thẩm vấn sát thủ đều đã bị bên kia nghe thấy.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Ngỗi Tân. Nếu như sau khi bọn họ bắt sát thủ, cô và Mặt Nạ Bạc mất cảnh giác, lỡ miệng tiết lộ thông tin không nên nói, bên kia sẽ nghe được thông qua thiết bị liên lạc, danh tính của cô chắc chắn đã bị bại lộ.
Đây là lần đầu tiên Ngỗi Tân có cảm giác mình bị gài bẫy.
Kẻ đứng phía sau vô cùng chu đáo chặt chẽ. Chúng kiểm soát sát thủ, giật dây khiến hắn nổ súng, và từ đầu đến cuối không hề lộ mặt. Chiếc thiết bị liên lạc này lại càng khiến cô nghĩ mà sợ hãi.
May mắn là ngay từ đầu cô và Mặt Nạ Bạc không hề nói thừa một câu nào đã trực tiếp tiến hành thẩm vấn, không tiết lộ thông tin. Hơn nữa, bộ biến âm vẫn dính chặt trên yết hầu của cô không rời, đảm bảo đối phương không nghe thấy giọng thật của mình.
Mặt Nạ Bạc giơ tay chạm vào mặt nạ, kích hoạt chùm tia quét không gian. Sau khi đọc dữ liệu phản hồi, hắn xác nhận: "Không có thiết bị nghe lén nào khác."
Ngỗi Tân nói: "Mặt Nạ Bạc, làm sạch rồi giữ lại thiết bị liên lạc này, đây là bằng chứng. Gã sát thủ chưa kịp nói ra tên quán bar mà hắn ghé vào. Tôi phải điều tra danh tính của hắn và nơi hắn thường lui tới… tay buôn đó có thể là chìa khóa."
"Tại sao lại có người tấn công chúng ta?" Mặt Nạ Bạc khó hiểu. "Chúng ta đã thay đổi tuyến đường, chọn con đường an toàn nhất rồi mà?"
"Không." Ngỗi Tân cắn môi, ánh mắt sắc lạnh. "Không phải ‘chúng ta’ bị tấn công, mà là ‘tôi’."
Mặt Nạ Bạc giật mình nhìn cô.
"Tên sát thủ này nhắm thẳng vào tôi. Phát súng đầu tiên là bắn thẳng vào đầu tôi, không phải cậu." Ngỗi Tân phân tích, "Tôi mới là mục tiêu của hắn, cậu thì không."
"Có thể chỉ là trùng hợp—"
"Không có chuyện trùng hợp ở đây. Mà dù cho có là trùng hợp, chúng ta cũng không thể xem đó là trùng hợp." Ngỗi Tân giơ vòng tay lên chụp vài bức ảnh vũng máu dưới đất. Cô phóng to ảnh, điều chỉnh độ sáng và độ tương phản để tìm kiếm những chi tiết ẩn trong bóng tối.
“Cậu không nhận thấy sao? Tên sát thủ phát hiện phát súng đầu tiên không giết được tôi thì lập tức bắn thêm mấy phát, nhưng đã bị cậu chặn lại.” Cô suy luận, từng chút một phân tích. “Đổi góc nhìn mà nghĩ, nếu tôi có nhiều mục tiêu cần giết, sau phát súng đầu tiên, tôi sẽ không dừng lại quan sát kết qu, mà lập tức chuyển họng súng sang con mồi tiếp theo. Vì khi tôi bắn phát đầu tiên, những con mồi khác chắc chắn sẽ bị kinh động. Để đảm bảo tỷ lệ trúng tổng thể, phát súng đầu tiên không cần quay đầu kiểm tra mà phải tận dụng thời gian tiêu diệt mục tiêu khác. Nếu mục tiêu đầu tiên chạy thoát, bắn trúng mục tiêu thứ hai vẫn coi như có lời.”
“Nhưng hắn không bắn vào tôi. Mỗi phát súng đều nhắm vào cô, chỉ mình cô.” Mặt Nạ Bạc nhận ra điểm bất thường. “Cô là mục tiêu trọng điểm!”
Ngỗi Tân nhanh chóng viết một báo cáo ngắn gọn kèm theo hình ảnh, gửi về tổng bộ Cơ Giới Bình Minh.
Cô do dự giây lát rồi gọi cho Red.
“Alo?” Tiếng nhạc ồn ào vang lên từ đầu dây bên kia.
“Tôi bị tập kích. Xuất hiện một dạng dị chủng mới, tôi đã gửi thông tin về tổng bộ.” Ngỗi Tân nói, “Anh qua đây một chuyến đi, mang theo một liều thuốc hồi phục nữa. Tôi bị thương rồi.”
“Mẹ kiếp!” Red nói. “Chờ một chút tôi qua ngay. Gửi tọa độ cho tôi.”
Ngỗi Tân gửi vị trí, sau đó lập tức gọi cho Hoa Hồng Gai.
“Có chuyện gì vậy Phó chỉ huy?” Đầu dây bên kia cực kỳ yên tĩnh.
“Cô đang ở đâu?” Ngỗi Tân hỏi.
“Ở tiệm làm đẹp số 56 đường Lâm Trung.” Hoa Hồng Gai đáp. “Xảy ra chuyện gì à?”
“Còn Mãng Xà?”
Hoa Hồng Gai phối hợp trả lời: “Hắn đang ăn khuya ở quán bên cạnh bar Hồng Bảo Thạch, không rõ đã ăn xong chưa.”
Ngỗi Tân không vòng vo: “Gửi tọa độ của cô cho tôi.”
Hoa Hồng Gai cúp máy, giây tiếp theo gửi ngay vị trí—hiển thị chính xác ở số 56 đường Lâm Trung.
Ngỗi Tân tiếp tục gọi cho Mãng Xà: “Gửi tọa độ của anh cho tôi.”
“Ơ ơ, được, Phó chỉ huy.” Tiếng húp mì của Mãng Xà ngừng lại, chẳng bao lâu sau, vị trí của hắn cũng được gửi đến.
Kết quả cho thấy hắn thật sự đang ở gần quán bar Hồng Bảo Thạch, khớp với lời Hoa Hồng Gai nói.
Trong vòng một phút tiếp theo, Ngỗi Tân lần lượt gọi cho tất cả thành viên trong đội hành động, yêu cầu bọn họ gửi tọa độ.
Cô kiểm tra tất cả vị trí, không một ai ở gần cô. Cô mở bản đồ tìm kiếm các quán bar xung quanh—chúng được đánh dấu bằng các chấm đỏ.
Ngỗi Tân so sánh vị trí đồng đội gửi với địa điểm các quán bar.
“Cô yêu cầu mọi người gửi tọa độ làm gì?” Mặt Nạ Bạc thắc mắc.
“Động não một chút đi, Mặt Nạ Bạc.” Ngỗi Tân cất vòng tay, nhặt khẩu súng trường của sát thủ dưới đất rồi bước lên cầu thang.
Mặt Nạ Bạc suy nghĩ hồi lâu rồi bừng tỉnh: “Cô nghi ngờ trong chúng ta có nội gián?”
“Ừm.” Ngỗi Tân chạm vào chiếc mặt nạ nhện đã vỡ một nửa trên mặt. “Chúng ta vừa họp xong, trên đường về đã có kẻ muốn giết tôi. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy.”
“Không thể nào! Đồng đội của chúng ta không thể phản bội!” Mặt Nạ Bạc kinh ngạc.
“Thế tại sao lại có kẻ muốn giết tôi? Và chỉ mình tôi?” Ngỗi Tân phản vấn.
Mặt Nạ Bạc nghẹn lời.
Hắn suy nghĩ rất lâu rồi nói: “Vì… cô là nội gián?”
Đây là thân phận đặc biệt nhất của Ngỗi Tân. Cô là phó chỉ huy nhiệm vụ đánh bom cảng, nhưng những người khác cũng đóng vai trò quan trọng trong nhiệm vụ này. Không có lý do gì cô lại trở thành mục tiêu bị ưu tiên tiêu diệt. Cô là nội gián của Cục Truy Bắt—chỉ có thân phận này là bất thường nhất, dễ gây chú ý nhất.
“Tôi suy đoán, trong số những người tham gia cuộc họp tối nay có kẻ là nội gián, và hắn có liên hệ với Cục Truy Bắt. Hắn nghe ra sự khác thường trong thân phận của tôi, vì thế quyết định ra tay thủ tiêu.” Ngỗi Tân nói. “Nhưng chuyện này lại có một điểm mâu thuẫn.”
“Mâu thuẫn gì?” Mặt Nạ Bạc không theo kịp suy nghĩ của cô.
Ngỗi Tân nói: “Một trong những nhiệm vụ của Cục Truy Bắt là tiêu diệt sinh vật dị chủng. Tại sao bọn họ lại điều khiển một dị chủng đi ký sinh sát thủ?”
Con nhện ký sinh gớm ghiếc đó đã xâm nhập vào não của sát thủ. Khi sát thủ không hoàn thành nhiệm vụ, dị chủng lập tức giết hắn, nuốt chửng bộ não, khiến cơ thể hắn tan chảy không để lại dấu vết. Chính dị chủng cũng tan rã theo sự chết đi của sát thủ.
Cô đã từng thấy loài Thủy Tức Ký Sinh, khiến cơ thể con người bị biến dạng. Nhưng sát thủ tối nay lại có thể nói chuyện bình thường dù bị ký sinh, chỉ đến khi dị chủng chui ra hắn mới chết.
Ngỗi Tân có lý do để tin rằng sát thủ chỉ là một con rối bị ký sinh và điều khiển. Ai đó đã đặt dị chủng vào cơ thể hắn, khiến hắn làm những việc này một cách bất đắc dĩ.
Mặt Nạ Bạc nói rằng trước đây hắn chưa từng thấy loại dị chủng nhện này.
Vậy ai đang điều khiển nó? Ai đã đặt dị chủng vào trong sát thủ?
Ngỗi Tân trầm tư bước lên tầng ba, kiểm tra bên bệ cửa sổ vỡ kính. Tầm nhìn ở tầng ba không đủ rộng, sát thủ không bắn từ đây. Cô tiếp tục kiểm tra tầng bốn, rồi lên đến tầng năm, linh cảm nguy hiểm khiến cô dừng lại.
Ngỗi Tân nghĩ ngợi rồi nói với Mặt Nạ Bạc: "Tôi sẽ đi qua đó. Tầng năm quá trống trải, không có vật che chắn, cậu dùng màn nước bảo vệ tôi."
"Được." Mặt Nạ Bạc đáp.
Cô bước lên bậc thang, đến bên cửa sổ, cúi xuống tìm kiếm và phát hiện một vỏ đạn.
Sát thủ đã bắn từ bệ cửa sổ thứ hai bên phải, phía tây tầng năm. Ngỗi Tân bước tới tìm kiếm và phát hiện thêm nhiều vỏ đạn dưới cửa sổ.
May mắn là hắn dùng súng trường. Nếu đó là khẩu K80 – loại súng bắn tỉa hiệu suất cao – một viên đạn có thể xuyên thủng hộp sọ hợp kim của cô.
Ngỗi Tân đứng trước cửa sổ mở rộng, hoàn toàn không có gì che chắn.
Đột nhiên, "Tránh né nguy hiểm" lại được kích hoạt! Một chấm đỏ của tia laser ngắm từ vũ khí phụ xuất hiện trên người cô.
Lại là ống giảm thanh, viên đạn bay đến trong thinh lặng. Nhưng lần này nhờ có cảnh báo từ Ngỗi Tân, Mặt Nạ Bạc đã chuẩn bị sẵn sàng. Màn nước lập tức mở rộng, viên đạn xuyên vào trong nước, xoay tròn rồi dừng lại, mất đi động năng.
Mặt Nạ Bạc dùng màn nước bao bọc Ngỗi Tân toàn diện, không để sót góc nào, lo sợ cô sẽ bị bắn trúng.
"Bẫy liên hoàn!" Mặt Nạ Bạc kinh ngạc, "Vẫn còn người mai phục cô!"
Hắn lạnh sống lưng.
Trên đường đi, Ngỗi Tân bị bắn nhưng không chết. Khi cô đuổi theo sát thủ đến khu dân cư bỏ hoang, sát thủ lại bị giết. Khi cô kiểm tra hiện trường, một viên đạn khác lại bắn tới từ một góc độ hiểm hóc.
Nếu cô vì cái chết của sát thủ mà lơ là, nghĩ rằng nguy hiểm đã qua thì lúc này cô đã chết rồi!
"Chúng ta truy đuổi đi!" Mặt Nạ Bạc nói.
"Cậu nhìn thấy tia laser trên người tôi chứ? Lần này không phải súng trường mà là súng bắn tỉa, quá xa, không đuổi kịp." Ngỗi Tân bình tĩnh từ bỏ, "Tên chủ mưu này rất, rất cẩn thận."
Họ rời khỏi cửa sổ, rút lui khỏi khu dân cư bỏ hoang, tìm một góc an toàn chờ Red đến.
"Nếu chọn một người đáng tin nhất trong cuộc họp tối nay, cậu sẽ chọn ai?" Ngỗi Tân hỏi Mặt Nạ Bạc.
"Red." Mặt Nạ Bạc đáp, "Hắn là một trong những thành viên lâu đời nhất."
"Còn nếu phải chọn người đáng nghi nhất?"
Mặt Nạ Bạc nói: "Có vài người tôi không quen, không thể đánh giá."
Ngỗi Tân nói: "Có thể bọn họ không phản bội mà là bị ký sinh và điều khiển. Nếu dị chủng có thể ký sinh vào người thức tỉnh…"
Ánh mắt Mặt Nạ Bạc trầm xuống: "Tổng bộ sẽ điều tra dị chủng này."
Ngỗi Tân kéo mũ trùm xuống, che kín mặt. Mặt nạ đã hỏng nhưng chỉ lộ một phần trán. Nếu siết chặt mũ áo hoodie cô vẫn có thể che đi.
Bóng đêm dày đặc, xạ thủ ẩn nấp từ xa. Thiết bị nhìn đêm có thể thấy rõ bóng người nhưng không thấy rõ khuôn mặt. Ngỗi Tân không biết liệu hộp sọ kim loại của mình có bị lộ khi trúng phát đạn đầu tiên hay không. Tên chủ mưu sau màn đang quan sát ở gần hay điều khiển từ xa? Liệu hắn có đoán được cách thức cô tránh đạn hay không?
Cô hiểu rằng yêu cầu tất cả đội viên gửi vị trí theo thời gian thực không phải là phương pháp tuyệt đối an toàn, vì định vị có thể bị làm giả. Một kẻ chủ mưu đủ tiêu chuẩn sẽ không để lộ dấu vết trong những chi tiết nhỏ nhặt thế này. Mục đích của cuộc liên lạc này là để xác nhận tình trạng của mọi người và thử thăm dò đối phương. Nếu kẻ đó có sơ hở, cô có thể xác định được danh tính của hắn.
Tiếc rằng lần này kẻ đứng sau là một “cao thủ”, che giấu bản thân quá tốt, thậm chí còn bày ra một cái bẫy liên hoàn.
Năm phút sau Red tới nơi. Anh ta lao vun vút trên đường phố bằng mô tô, phía sau chở theo Pha Chế. Cả hai đều đeo mặt nạ ngụy trang.
Pha Chế là người xuống xe trước. Dưới lớp mặt nạ, con ngươi anh ta chuyển thành màu đỏ, quét mắt quan sát xung quanh: “Không có thiết bị giám sát, không có kẻ khả nghi mang vũ khí. Hiện tại an toàn.”
Red hất mái tóc nhuộm uốn lọn bị gió thổi rối tung, nhìn Ngỗi Tân từ trên xuống dưới rồi ném cho cô một lọ thuốc: “Bôi ngoài da đi. Hóa ra là bị thương ở trán, nhìn cũng khá nổi bật đấy. Loại thuốc này mới phát minh, bôi lên ba tiếng là lành, không cần lo lắng.”
Ngỗi Tân xé bao bì, luồn tay vào mũ bôi thuốc lên trán, rồi nói: “Tôi đã gửi báo cáo về tổng bộ.”
“Bắt được người chưa?” Red hỏi.
“Chết rồi. Lúc chờ anh tới, tôi đã điều tra hiện trường, nhưng sau đó lại bị tập kích lần thứ hai. Lần này kẻ bắn tỉa đứng quá xa, tôi không đuổi theo.” Ngỗi Tân mở vòng tay, gửi ảnh chụp cho Red: “Tất cả hình ảnh đều ở đây. Vật chứng có một thiết bị liên lạc và một khẩu súng. Thiết bị liên lạc đang do Mặt Nạ Bạc giữ.”
Red nhíu mày đầy chán ghét: “Lũ dị chủng này tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ. Có thể chụp lại mấy bức ảnh ghê tởm thế này, đúng là chỉ có cô làm được.”
Pha Chế cũng liếc mắt nhìn thoáng qua rồi nhăn mày theo.
Ngỗi Tân nói: “Thi thể của sát thủ trên tầng hai… Giờ thì chỉ còn lại một vũng máu, có lẽ chỉ lấy được mẫu thôi. Vụ tập kích thứ hai diễn ra từ một khu chung cư bỏ hoang, hướng tay súng khoảng từ góc bốn đến năm giờ. Các anh kiểm tra kỹ có thể nhặt được vỏ đạn.”
“Có nội gián trong chúng ta.” Red không cần Ngỗi Tân giải thích thêm đã đưa ra cùng một kết luận với cô: “Quá trùng hợp, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được…”
Dù Red ăn mặc quái dị nhưng đầu óc vẫn rất nhanh nhạy.
Ngỗi Tân nói: “Tôi và Mặt Nạ Bạc cố tình đổi đường về nhà, nhưng kẻ địch vẫn lần ra tôi.”
“Kẻ địch dùng cách nào để truy vết chúng ta? Theo dõi bằng người? Thiết bị cơ giới siêu nhỏ?” Mặt Nạ Bạc trầm giọng, “Tình cảnh của chúng ta quá nguy hiểm.”
Pha Chế nói: “Tôi không cảm nhận được thiết bị theo dõi nào. Đối phương không dùng công nghệ để bám theo. Còn nếu là theo dõi bằng người, cách này quá sơ khai, Mặt Nạ Bạc và Phú Bà chắc chắn sẽ nhận ra. Không loại trừ khả năng kẻ địch có siêu năng lực liên quan đến giám sát và truy dấu.”
Ngỗi Tân liếc mắt nhìn Pha Chế. Hình như siêu năng lực của anh ta có liên quan đến cảm biến và trinh sát, thậm chí có thể phát hiện thiết bị công nghệ cao?
“Đừng về nhà nữa, quá nguy hiểm. Trước khi làm rõ kẻ địch dùng cách nào để theo dõi, quay về chỉ khiến chỗ ở bị lộ. Phú Bà, cô và Mặt Nạ Bạc về căn cứ an toàn đi.” Red nói, “Tôi sẽ liên lạc với tổng bộ, điều thêm vài đội ngoài biên chế đến kiểm tra hiện trường.”
Thành viên các đội ngoài biên chế thường là người bình thường không có siêu năng lực, chủ yếu phụ trách hậu cần như dọn dẹp chiến trường, lắp ráp vũ khí, phân tích kỹ thuật… Không có siêu năng lực không có nghĩa là bọn họ vô dụng. Mỗi thành viên đều phải trải qua huấn luyện khắc nghiệt và thành thạo trong lĩnh vực chuyên môn của mình.
So với những kẻ thức tỉnh, người bình thường mới là lực lượng chủ yếu của tổ chức Cơ Giới Bình Minh.
“Chuyện còn lại giao cho các anh. Tôi phải đi làm, không như các anh có thể sắp xếp thời gian linh hoạt.” Ngỗi Tân nói.
“Được.” Red gật đầu, “Cô cứ tập trung đối phó với Cục Truy Bắt. Nội gián phía sau, tôi sẽ thay cô xử lý.”
Một luồng sát khí lạnh lẽo bao trùm khắp người anh ta.
“Nếu bắt sống được thì mang hắn đến gặp tôi.” Ngỗi Tân nói, “Tôi phải biết hắn là ai.”
…
Mãng Xà run rẩy cầm điếu xì gà, rít một hơi thật sâu rồi thấp giọng nói vào thiết bị liên lạc: “Tao không làm nữa.”
“Con Phú Bà đó nhạy bén đến đáng sợ. Chỉ mới ba mươi giây sau khi sát thủ nổ súng… hoặc có khi chưa đến, nó đã tóm được hắn rồi.” Mãng Xà hít sâu, “Bên cạnh nó còn có Mặt Nạ Bạc, ít nhất là B cấp, có thể sắp chạm ngưỡng A.” Hắn lặp lại, giọng run rẩy. "Tao bỏ cuộc! Tao không muốn chết!"
"Tao đã đánh giá mày quá cao, cứ tưởng mày sẽ có gan lớn hơn một chút." Giọng nói khàn khàn vang lên từ thiết bị liên lạc, rõ ràng đã qua biến âm. "Tao đã hứa rồi. Nếu xong việc, tao sẽ sắp xếp cho mày một thân phận mới, giúp mày rời khỏi Hắc Hải, đến nơi khác làm lại từ đầu."
"Trước khi kịp làm lại từ đầu thì tao đã chết mẹ rồi." Mãng Xà nói, sắc mặt méo mó vì sợ hãi. "Quá nguy hiểm, chết tiệt, chết tiệt! Tao không nên ngu ngốc đồng ý giết Phú Bà! Red đáng sợ hơn mày tưởng, mà con Phú Bà đó cũng chẳng phải hạng dễ chọc. Chúng sẽ nghi ngờ tao… không, bọn chúng đã nghi ngờ tao rồi! Ngay sau khi bị tấn công, nó đã gọi liên lạc cho tao hỏi tao đang ở đâu. Rõ ràng là đang thử tao!"
Sự bất an dần bóp nghẹt Mãng Xà, nỗi sợ hãi ngày càng lớn. Hắn nói: "Nguy cơ tao gánh phải lớn hơn nhiều so với những gì mày mô tả. Tao không thể mạo hiểm thêm nữa."
"Đừng đổ trách nhiệm." Người kia lạnh giọng nói. "Vấn đề lớn nhất là mày không đánh dấu đủ mùi lên đồng đội. Nếu dấu vết đầy đủ, tất cả những kẻ tham gia cuộc họp tối nay đều sẽ bị theo dõi và lần lượt bị xử lý. Mày cũng không cần phải lo lắng đến vậy. Nhưng mày chỉ đánh dấu được một số ít người, lượng khí quá ít, chưa đến hai tiếng đã tan hết, không thể lần ra dấu vết."
"Nếu không phải vì thời gian quá gấp, cơ hội có một không hai, mà thân phận của Phú Bà lẫn vai trò của ả trong cuộc họp ‘quan trọng’ đến vậy, tao cũng chẳng bắt mày ra tay ngay tối nay. Mày biết một đặc vụ ngầm được đào tạo bài bản có thể ăn mòn một tổ chức chặt chẽ đến mức nào không? Phú Bà phải chết! Nếu bỏ lỡ tối nay, dấu vết mùi hương sẽ mất, chúng ta không thể lần theo ả nữa! Chúng ta thậm chí còn không biết Phú Bà thực sự là ai! Mày không những không giết được cô ta theo yêu cầu của tao, mà ngay cả mẫu mô sinh học cũng không lấy được—đây là sai lầm của mày!"
"Red chưa hề xác nhận Phú Bà là nội gián, cũng không thừa nhận, chỉ mới nghi ngờ và cần điều tra thêm. Mày khẳng định Phú Bà là nội gián thì có ích gì? Mày đưa ra quyết định vội vàng và sai lầm, tao lại là người phải gánh chịu hậu quả." Mãng Xà phản bác. "Hơn nữa, dấu vết mùi hương... Tao vừa châm điếu thuốc, thằng nhãi Mặt Nạ Bạc đã dội nước dập tắt. Tao còn có thể làm gì chứ? Chỉ có một điếu thuốc đặc chế đó thôi, bị nước làm ướt rồi không thể châm lại.
Nghĩ đến đây, Mãng Xà chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Hắn vốn đã tính toán kỹ. Điếu xì gà đó là công cụ nhiệm vụ đặc biệt, khói tỏa ra mang theo thành phần mùi hương có thể bám vào người trong thời gian dài, tạo thành dấu ấn vô hình với con người, nhưng một loại côn trùng hoạt động về đêm có thể lần theo nó.
Hắn đã căn đúng thời điểm, châm thuốc ngay trước khi cuộc họp bắt đầu. Đợi khói thuốc tràn ngập phòng, mọi người có mặt đều sẽ bị đánh dấu. Cuộc họp kết thúc, chỉ cần thả côn trùng, nhìn hướng chúng bay là có thể khoanh vùng mục tiêu. Đám côn trùng cũng đã qua xử lý đặc biệt, chỉ cần đeo kính nhìn đêm là sẽ thấy chúng phát ánh sáng huỳnh quang.
Mãng Xà đã chuẩn bị rất chu toàn. Hắn biết Pha Chế có siêu năng lực, mọi loại thiết bị theo dõi công nghệ cao đều vô dụng.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Điếu thuốc vừa châm lên, Mặt Nạ Bạc liền vung tay một cái, nước bắn ra dập tắt điếu xì gà. Dập tắt mọi hy vọng. Dập tắt toàn bộ kế hoạch của hắn.
Ban đầu, Phú Bà và Mặt Nạ Bạc vẫn bị dính một ít dấu mùi. Sau khi báo cáo nội dung cuộc họp cho đầu mối, hắn nhận được mức giá cao để ám sát Phú Bà.
Mãng Xà đã thả côn trùng, tính toán đường di chuyển, tìm vài kẻ chết thay ở quán bar rồi cấy ký sinh trùng vào để điều khiển bọn chúng, cứ tưởng kế hoạch này là hoàn hảo.
Nhưng nhiệm vụ giết chóc đã hoàn toàn thất bại.
"Tao không muốn mạo hiểm nữa." Mãng Xà lặp lại.
"Không muốn mạo hiểm? Vậy mày định làm gì? Mày đã lún sâu vào rồi. Hay mày muốn tiếp tục làm chó săn cho Cơ Giới Bình Minh, bị chúng nó tẩy não?" Người trong thiết bị liên lạc hỏi. "Nghe tao đi, cứ ẩn nấp chờ thời cơ. Tao có thể giúp mày thoát khỏi nơi này. Mày không phải là ‘Mãng Xà’, chẳng lẽ lâu rồi không dùng tên thật, mày đã quên mất mình là ai rồi sao?"
Mãng Xà im lặng.
"Nếu thấy nguy hiểm thì thời gian tới có thể án binh bất động, chỉ tập trung chuyển giao tin tức." Giọng nói trong thiết bị liên lạc dịu xuống. "Sự tồn tại của Phú Bà là một mối đe dọa đối với chúng ta, cho nên tao mới nôn nóng ra tay. Tao đã đánh giá thấp thực lực của Phú Bà và Mặt Nạ Bạc, khiến cho nhiệm vụ thất bại. Tao cũng có trách nhiệm, đây là sai lầm của tao."
Mãng Xà vẫn còn lưỡng lự: "Nhưng tao..."
"Thêm năm triệu nữa." Giọng nói kia vô cùng bình thản. "Đợi khi mày hoàn thành nhiệm vụ thì có thể cầm số tiền đó đi bất cứ đâu mình muốn."
"Tao không thiếu tiền, mày không hiểu." Mãng Xà nói.
Người ở đầu dây bên kia suy nghĩ một lúc: "Thêm một lọ Thần Huyết."
Mãng Xà sững người.
"Thiên phú của mày đã chạm đến giới hạn trên, con đường thức tỉnh của mày kết thúc tại đây. Cả đời này mày chỉ có thể dừng lại ở cấp C, không thể chạm đến đẳng cấp cao hơn." Giọng nói kia nhẹ nhàng dẫn dụ. "Khi không còn hy vọng trên con đường thức tỉnh nữa, mày có thể chọn một con đường khác để bắt đầu lại từ đầu... mày cũng biết con đường đó là gì."
"Người dị huyết!" Hai mắt Mãng Xà rực sáng.
"Đúng vậy. Uống Thần Huyết, trở thành người dị huyết mày sẽ càng mạnh hơn." Người kia nói. "Nếu mày đủ mạnh thì Cơ Giới Bình Minh cũng không thể làm gì mày."
"Tao nghe nói cơ thể người dị huyết có khả năng bị biến dị thành quái vật..."
"Thần Huyết đã qua sàn lọc và pha loãng, độ an toàn tăng lên đáng kể, tỷ lệ biến dị cũng giảm đi nhiều. Mày không thể cứ trốn tránh mọi rủi ro." ( app truyện TᎽT )
Mãng Xà im lặng rất lâu. "Được, tao sẽ tiếp tục làm nội gián. Nhưng theo lời mày nói, chỉ phụ trách truyền tin, không làm gì khác. Đừng mong tao giết người cho bên mày nữa."
"Không vấn đề gì." Người kia thoải mái đáp. "Nhưng mày phải cung cấp thêm thông tin về Phú Bà, chiều cao, thể hình, giọng nói, càng chi tiết càng tốt."
Mãng Xà suy nghĩ một lúc: "Phú Bà có dùng bộ biến đổi giọng, giọng thật không rõ, chiều cao khoảng 1m75, giới tính không xác định..."
"Giới tính không xác định?" Người kia khựng lại.
"Cái biệt danh 'Phú Bà' mang ý nghĩa nữ tính quá rõ ràng, rất có thể chỉ là một mồi nhử. Danh tính thật của Phú Bà hoàn toàn có thể là một người đàn ông. Mày xem, cao 1m75, nam hay nữ đều hợp lý. Nếu Phú Bà cố tình mang ngực giả để ngụy trang thì sao? Trong Cơ Giới Bình Minh có rất nhiều kẻ điên, mà bọn điên thường có sở thích quái dị. Như Red chẳng hạn, sở thích của hắn cũng không bình thường." Mãng Xà nghiêm túc nói. "Dựa theo kinh nghiệm của tao dù cái tên Phú Bà nghe rất nữ tính, cũng không thể vội vàng cho rằng người đó là phụ nữ! Chiều cao có thể độn giày, cũng có thể đào rỗng đế giày để giảm chiều cao. Nếu siêu năng lực của Phú Bà liên quan đến ngụy trang thì sao?"
"...Thông tin của mày chẳng có giá trị gì, không thể khoanh vùng được mục tiêu." Người kia bất mãn.
"Làm nội gián không thể không nghĩ nhiều." Mãng Xà căng thẳng.
"Trước đây mày nghĩ nhiều nhưng chưa từng nghĩ nhiều đến mức này. Có phải Phú Bà khiến mày sợ đến hoảng loạn nên mới suy nghĩ lung tung không?" Người kia cười lạnh.
Mãng Xà đang định phản bác thì đột nhiên nhìn thấy vòng tay của mình nhấp nháy – Hoa Hồng Gai gửi tin nhắn.
"Cúp máy đây, đồng đội gọi rồi." Mãng Xà tắt thiết bị liên lạc, mở vòng tay ra và lớn giọng như thường lệ: "Alo, đại tỷ!"
"Ăn xong bữa khuya chưa? Nếu rồi thì mau lết xác qua đây làm việc." Hoa Hồng Gai lạnh lùng nói.
"Rồi rồi rồi, tôi qua liền! Năm phút nữa có mặt, đại tỷ cứ ngồi nghỉ ngơi trước đi!" Mãng Xà nịnh nọt.
Tắt liên lạc, Mãng Xà vỗ vỗ gương mặt đầy cơ bắp của mình, ưỡn thẳng lưng, khôi phục lại trạng thái phấn chấn như một con gà trống gáy vang.
Hắn rời khỏi chỗ cũ, sải bước nhảy lên mô tô, phóng như bay đến thẳng chỗ Hoa Hồng Gai.
...
"Căn phòng này không tệ." Mặt Nạ Bạc đảo mắt quan sát khắp nơi.
Ngỗi Tân mở tủ, phát hiện bên trong chất đầy quần áo các loại, từ trang phục hip-hop đến vest lịch sự, đủ mọi phong cách. Bên cạnh là những ngăn nhỏ chứa đầy mỹ phẩm, có lẽ được chuẩn bị sẵn để các thành viên tổ chức dễ dàng thay đổi diện mạo khi cần.
Cô ôm ra vài bộ quần áo, gõ nhẹ vào đáy tủ. Tấm ván gỗ phát ra tiếng rỗng cộc cộc, cô lật nó lên, lộ ra một lối đi bí mật. Theo lời Red, đường hầm này dẫn thẳng vào hệ thống cống ngầm chằng chịt của thành phố—một tuyến đường trốn thoát nếu có biến.
Lần này bọn họ quay lại quán bar Hồng Bảo Thạch, nhưng ở tầng hầm thứ ba—khu an toàn dành riêng cho các thành viên tổ chức nghỉ ngơi và chữa trị.
Mặt Nạ Bạc xé nắp một hộp hoa quả đóng hộp, khoanh chân ngồi bệt xuống sàn và bắt đầu ăn.
Thực phẩm dự trữ trong an toàn khu đều là đồ hộp, còn thuốc men và vũ khí thì được cất riêng trong các thùng tiếp tế. Đằng sau bức tranh treo tường có một két sắt, bên trong xếp đầy thỏi vàng. Thế giới Thứ Hai là một xã hội không dùng tiền mặt, nhưng vàng vẫn được coi là kim loại quý giá và là đồng tiền lưu hành trên chợ đen.
"Sáng mai cô đến chỗ làm kiểu gì?" Mặt Nạ Bạc hỏi.
"Đi đường hầm." Ngỗi Tân ngồi trên giường, mở bản đồ lên nghiên cứu lối đi dưới cống.
Cô liếc nhìn đồng hồ—đã ba giờ sáng.
Cứ tiếp tục đảo lộn ngày đêm thế này, sớm muộn gì cũng chết vì kiệt sức.
"Tôi ngủ ở đâu?" Mặt Nạ Bạc hỏi.
"Trải đệm dưới đất đi?" Ngỗi Tân đáp.
Mặt Nạ Bạc không phàn nàn. Trước đây khi nghỉ ngơi ở nhà Ngỗi Tân, hắn cũng chỉ ngủ trên ghế sô pha, chưa bao giờ đòi hỏi có chỗ ngủ đàng hoàng.
Ăn xong, Mặt Nạ Bạc lấy một tấm chăn trải ra sàn, nằm xuống rồi cuộn người lại, chuẩn bị ngủ.
Ngỗi Tân tắt đèn, nằm xuống giường.
Cô bắt đầu lướt qua danh sách tất cả những người mình đã tiếp xúc.
Một cách kỳ lạ, trong số đó Mặt Nạ Bạc lại là người đáng tin cậy nhất.
Nếu phải chọn một người trong buổi họp hôm đó mà cô chắc chắn sẽ không ra tay giết mình thì chỉ có thể là Mặt Nạ Bạc. Với năng lực đặc biệt của hắn, nếu muốn giết cô, hắn chẳng cần phí sức—chỉ cần cử động ngón tay là đủ. Mặt Nạ Bạc là một người đơn giản, hắn không suy tính quá nhiều. Chính điều đó khiến Ngỗi Tân thấy an tâm phần nào khi ở bên hắn.
Người thứ hai cô thấy đáng tin là Red.
Red biết thân phận thật sự của cô, biết cô đang thực hiện nhiệm vụ gì, biết địa chỉ nhà cô, thậm chí còn biết cô làm việc cho Cục Truy Bắt. Nếu Red muốn giết cô cũng không có gì khó khăn.
Còn nếu hỏi cô ai là kẻ đáng ngờ nhất? Câu trả lời chính là Mãng Xà.
Bởi vì hắn quá ồn ào, quá kỳ quặc.
Mãng Xà không hề có dấu hiệu giả vờ ngu ngốc. Mọi hành động của hắn đều tự nhiên đến mức không giống như đang diễn kịch. Nhưng trực giác của Ngỗi Tân lại cứ mách bảo rằng có điều gì đó sai sai ở hắn.
Cô cố nhớ lại xem mình bắt đầu có ác cảm với Mãng Xà từ khi nào.
Sau một hồi suy nghĩ, cô nhận ra mình cực kỳ ghét việc hắn hút xì gà.
Mùi khói thuốc đó làm cô thấy khó chịu.
Ngỗi Tân nằm trằn trọc trên giường, không tài nào ngủ được. Mặt Nạ Bạc khẽ hỏi: "Cô vẫn chưa ngủ à?"
"Cậu thở to quá." Ngỗi Tân lạnh nhạt đáp.
"…" Mặt Nạ Bạc im lặng một lúc, sau đó nói, "Tôi sẽ cố gắng thở nhỏ lại."
Ngỗi Tân suy nghĩ một hồi rồi bật vòng tay thông minh lên, gửi tin nhắn cho Red: "Red, điều tra Mãng Xà thật kỹ. Tôi cảm thấy hắn có vấn đề."
Không lâu sau, Red nhắn lại: "Đã nhận."
Sắp bốn giờ sáng rồi. Cô cần phải ngủ.
Ngày mai cô sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến mới—cô phải trải qua buổi phỏng vấn chuyển chính thức dưới sự quan sát đặt câu hỏi của các tổ trưởng ở Cục Truy Bắt.